Chương 34: NẾU BỊ THIÊU CHẾT



Chuyện cửa hàng giải quyết xong rồi, bây giờ anh đưa em đi xem xem.


Đầu lông mày của Lưu Mang khẽ chau lại, nghi ngờ nhìn anh,
Nhanh vậ8y sao?

Nhưng mà tiền thuê ở kh6u đó sao mà rẻ được! Lưu Mang cảnh giác hỏi:
Tiền thuê theo năm tính là bao nhiêu?

Nhan Thần Mặc giơ nắm tay, gõ lên đầu cô,
Vừa hay a5nh có một người bạn muốn chuyển nhượng, là số này thôi.


Ừ. Thuê ở đó chắc chỉ cần hai ba tháng là có thể hoàn vốn được rồi.


Thật sao?
Lưu Mang vẫn hoài nghi như cũ, ngước mắt ngây ngốc nhìn anh,
Anh sẽ không phải tự móc hầu bao ra chứ, thổ hào huynh đệ.

Nhan Thần Mặc kiêu ngạo liếc cô một cái, cười nhẹ,
Em bớt ở đó tự mình đa tình đi.

Cũng đúng, hai người họ hiện giờ vẫn chỉ là sinh viên thôi. Cho dù ví tiền của Nhan Thần Mặc có dày đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng đâu cần đập nhiều tiền vậy lên người cô chứ, nói không chừng ngày nào đó bọn họ chia tay, cái kiểu mua bán nợ nần ấy khéo còn làm anh hộc máu ấy chứ.

Anh thấy phòng này thế nào.
Lưu Mang ngồi trên chiếc sô pha cũ, ngẩng đầu nhìn Nhan Thần Mặc đang cầm điện thoại đọc tin tức.
Nhan Thần Mặc không có hứng thú nhìn một lượt, đưa tay lên chà sát đầu mũi, bày tỏ sự ghét bỏ,
Em không thấy chỗ này có khí độc rất nặng à?
Anh đi tới chỗ bàn nhỏ uống trà, vươn tay quét một lượt trên mặt kính, nhìn lớp bụi dày bám trên đầu ngón tay,
Nhiều bụi thế này, vừa nhìn đã biết đã lâu không có người ở rồi.


Lại còn có người chết sao?
Lưu Mang chống tay xuống ghế sô pha, bất an đứng dậy nép người vào Nhan Thần Mặc nói năng rõ ràng. Dù cho phía trung gian có giải thích thế nào đi chăng nữa thì miệng của Lưu Mang vẫn cười cứng ngắc. Cô là người theo thuyết vô thần, không tin vào ma quỷ, nhưng lỡ ở đây thật sự có mấy thứ
không sạch sẽ
thì sao, ai có thể dám chắc được? Không phải có bao nhiêu hiện tượng mà các nhà khoa học tới giờ vẫn chưa có lời giải đáp sao.
Lưu Mang kéo Nhan Thần Mặc đi ra ngoài, cô sợ bị ma nhập, cô sợ mình sẽ làm phiền vị chủ nhân trước đây của căn nhà. Trên đường, Lưu Mang không ngừng hỏi Nhan Thần Mặc về vụ cháy đó.
Cũng là vào buổi sáng, cũng là do đường dây điện cũ, mà một đứa trẻ năm, sáu tuổi cứ thế chết cháy trên giường...

Thần Mặc...
Lần đầu tiên cô gọi tên anh mềm nhẹ như vậy, nghe lại có chút đau đớn bi thương.
Khi đếm số bằng tay, số 10 tương ứng với nắm đấm.

Mười vạn sao?
Lưu Mang kinh ngạc mở to hai mắt. Thành phố S có thể nói là tấc đất tấc vàng, cửa hàng thuê ở quảng trường thành phố sao lại có thể rẻ vậy chứ? Tuy cô không hiểu lắm mấy thứ này, càng đừng nói đến chuyên ngành, nhưng ít nhất cô cũng biết về thị trường mà.
Lưu Mang nhìn anh, gật đầu đồng ý. Tuy là cách hai dãy phố, nhưng tiền thuê mỗi tháng phải hơn kém nhau tới năm trăm tệ rồi. Nếu tính lâu dài thì cũng phải mất một khoản kha khá.
Cô không có chút hiểu biết gì về chuyện phòng thuê, chỉ có thể đi theo đường trung gian. Đi cả một khu, nếu không phải có vấn đề về hướng nhà thì cũng có vấn đề về nhà cao tầng mà không có thang máy, nên cô đều từ chối hết các khuyến mãi thúc đẩy bán hàng của bên trung gian.
Lưu Mang vẫn không đáp lời như cũ, nếu như bình thường, cô nhất định sẽ tranh cãi với anh một trận. Nhưng lần này lại không làm vậy, cô không có tâm tình.
Hơn mười năm rồi, cụ thể là bao lâu cô cũng không còn nhớ nữa, người bên cạnh cũng gần như là quên sạch rồi. Cô chỉ nhớ trận hỏa hoạn lớn hồi bé ấy đã tiêu hủy đi tất cả các kí ức đẹp đẽ tuổi thơ của mình, cũng cướp đi em trai bị mù của cô, mà bản thân lại trở thành
con một
trong nhà suốt cả mười năm sau ấy.
Lưu Mang nói nơi này với mẹ mình, bà vui tới mức không khép miệng lại được, giống như vừa mới nhận được một cái bánh nướng từ trên trời rơi xuống vậy.

Vậy còn phòng ở thì sao?
Tiếng Trình Nhu truyền ra từ trong điện thoại.
Lưu Mang không chút để ý nói,
Quét dọn một chút là được rồi. Dù sao thì cũng sẽ có người dọn vào ở, giá cả tốt như vậy cũng không nên để lợi cho người khác.

Bên trung gian đứng một bên gật đầu liên tục, không ngừng cố gắng khen ngợi vị trí chỗ phòng ở này tốt, cơ sở vật chất cũng đã được hoàn thiện. Nhưng Nhan Thần Mặc lại không hề cho người ta chút mặt mũi nào.
Lưu Mang không nói gì, âm u nhìn Nhan Thần Mặc một cái, lại cúi đầu, hàng mi dài che phủ hơi nước trong mắt,
Không có gì ạ.

Nhan Thần Mặc nhìn thoáng qua Lưu Mang, bỗng nhiên cười một một tiếng, nói:
Hóa ra em cũng có mặt đa sầu đa cảm thế này sao.

Nhan Thần Mặc tự tin gật đầu,
Ừ, anh nghĩ là dì cũng sẽ thích. Khu vực tốt, tiền thuê theo năm cũng không quá cao, lại ở gần trư3ờng học, chính là ở ngay quảng trường thành phố, ở cổng trường phía nam.

Nơi ấy Lưu Mang cũng biết, trong tuần học sinh sinh viên ở đó đ9ã đông rồi, đến hai ngày cuối tuần tới đó còn phải xếp hàng nữa. Lượng người qua lại lại càng không cần nhắc đến.

Chuyện phòng ở thì đơn giản, khu quanh trường học có nhiều khuôn viên không tệ, giá cũng bình dân. Dễ giải quyết.
Chuyện này Lưu Mang có thể đảm bảo, không ít bạn học trong lớp cũng thuê nhà ở ngoài, sống những ngày tự do tự tại.

Ừ, được rồi. Mấy ngày này dì Bùi của con đi du lịch rồi, để mẹ bảo với bà ấy một tiếng.

Nhan Thần Mặc nói chuyện với cô hồi lâu, Lưu Mang mới hết hứng điều tra, chỉ nhàn nhạt đáp hai tiếng, có chút buồn bực cúi đầu, ôm lấy cánh tay Nhan Thần Mặc rồi chìm vào trầm tư.

Đang nghĩ gì thế?

Lưu Mang bán tín bán nghi gật đầu, nóng lòng chờ anh dẫn đường cho cô đến nơi thịnh vượng đó xem sao.
Cửa hàng nằm ở lối vào quảng trường thành phố, diện tích không lớn, nhưng lượng người qua lại thì lại cực kì nhiều. Lưu Mang xác định lại giá cả với ông chủ thêm một lần nữa mới yên tâm hẳn. Tuy cô biết rõ bản thân không có đủ mị lực để được Nhan Thần Mặc móc ví ra nuôi, nhưng lỡ không may não tên này có vấn đề thì phải làm sao.
Lưu Mang đáp lại hai tiếng, lúc đầu mẹ con cô được dì Bùi giúp đỡ không ít, bây giờ chuyển đi cũng không thể không từ mà biệt được.
Nhan Thần Mặc thấy Lưu Mang nhướng mày kết thúc cuộc gọi, phân tích:
Dù là khu cổng trường phía nam giáp với quảng trường thành phố, tiền thuê chắc chắn cũng sẽ cao hơn một chút. Em thấy khu cổng phía bắc thế nào?


Sao lại bị hỏa hoạn vậy?


...


Giá cả tốt đấy, nhưng lại tốt tới không ngờ,
anh chỉ vào vết tro trên góc trần nhà nói,
Nghe nói một nhà trong khu vực này năm ngoái xảy ra hỏa hoạn, hình như có một người tử vong rồi thì phải. Sẽ không phải là nơi này đó chứ.

Lưu Mang quan sát bốn góc trên dưới, quả thật cũng nhìn thấy có mấy chỗ còn lưu lại vết tích từng bị lửa đốt. Đừng nói đến có người chết ở đây, cháy ở thành phố S hay thành phố T, chỉ cần là nhà nào bị cháy đều bị coi là phong thủy không tốt hết.
Nhan Thần Mặc cảm thấy cánh tay mình bị cô níu chặt, lúc anh nhìn lại mới phát hiện ra gương mặt đầy nước mắt của cô. Những giọt nước mắt lạnh băng trong cơn gió đông, khi đưa tay lau những giọt nước mắt cho cô, anh không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

Anh dừng bước, từ trên cao nhìn xuống hàng mi của cô, rất lâu cũng không hỏi gì. Anh không biết mình nên hỏi cái gì, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô rơi nước mắt, không hề giống như khi đi xem phim đau lòng mà khóc không ra tiếng, cũng không giống như con gái khi thất tình mà mở miệng kêu gào, chỉ có sự gắng nhịn giấu kín, cô đang kìm nén những giọt nước mắt chực trào ra từ hốc mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.