Chương 35: THÀNH PHỐ HỔ PHÁCH



Mang Mang, Mang Mang!
Anh không biết nên làm gì với dáng vẻ khóc lóc này của cô, rất muốn tỏ vẻ ghét bỏ đẩy cô ra như trong lần ở rạp chiếu phi8m, hoặc gõ cho cô mấy cái vào đầu để cô kêu đau hai tiếng, nhưng lúc này anh lại không thể làm vậy. Anh chỉ muốn im lặng nghe tiếng nức nở run r3ẩy của cô, cho tới khi cô chịu nói cho anh nguyên nhân.

Trên con đường nhỏ, tiếng chuông xe đạp rinh rinh vang lên. Lưu Mang lúc này mới9 nhận ra mình đang chắn lối đi của người khác. Cô rời khỏi lồng ngực ấm nóng của anh, lau nước mắt, lạnh nhạt nói,
Chúng ta đi thôi.


Không phải không phải,
Người môi giới nhìn Nhan Thần Mặc đang đứng kế bên, sửa miệng,
Không phải bảy nghìn, là bốn nghìn.


Ồ...
Trong lòng Lưu Mang có chút thất vọng. Nếu việc kinh doanh của mẹ già nhà mình tốt thì giá tiền thuê nhà này không phải là vấn đề gì khó khăn, chỉ là nhiệm vụ trước mắt của mẹ con cô chính là tiết kiệm tiền, tiết kiệm tiền! Xem ra cô cũng chỉ có thể đến tham quan căn hộ này một lần này rồi thôi.
Một giọng nói bỗng vang lên trong không khí, kéo Lưu Mang ra khỏi buồn sầu.
Thành phố Hổ phách.

Em có thể sửa phòng sách thành phòng ngủ mà, dù sao thì ở đó cũng dễ sắp xếp,
Nhan Thần Mặc đề nghị,
Em cũng tiện học hơn.

Lời này có lý.
Người môi giới bất lực nhìn Nhan Thần Mặc, móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa tinh xảo, dặn dò đơn giản với họ rồi nói mật mã cửa,
Tiền thuê mỗi tháng trả một lần, không được trả tiền trễ.


Được được.
Lưu Mang vui vẻ nhanh chóng gật đầu, khuôn mặt hân hoan nhìn Nhan Thần Mặc. Chỉ là ánh mắt người môi giới lúc rời đi nhìn Nhan Thần Mặc có chút kì lạ, giống như hơi bất lực, có thêm chút không vui.

Vâng.

Cô còn chưa xem đủ đâu, cô muốn đi kiểm tra đến từng ngõ ngách của căn hộ này.
G6ió đông lạnh lẽo thổi qua mặt khiến cô có cảm giác buốt giá như bị dao cứa. Lưu Mang chỉnh lại chiếc khăn quàng, vùi nửa khuôn mặt giấu kín vào 5bên trong, không đến mấy giây sau, cô lại ra vẻ bản thân không sao cả, hướng về Nhan Thần Mặc cười cười.

Phiền thật đấy, tìm cả nửa ngày rồi mà cũng chưa tìm được một căn phòng ưng ý nữa.
Cô bất lực nhìn Nhan Thần Mặc đang quan sát mình.
Lưu Mang nhìn các mẫu bươm bướm khác nhau bên trong viên cầu màu nâu nhạt trên chiếc cổng, trên mặt lộ ra một ý cười. Những chú bướm đầy màu sắc dừng lại trên khóm hoa cùng với những con bọ hung ở phía dưới, càng nhìn càng thấy giống như trong câu truyện cổ tích hồi bé.
Người môi giới giống như hướng dẫn viên, đi đến đâu đều giới thiệu cho họ về kiến trúc cùng sự khác biệt so với nơi khác ở đây.
Khóe môi Nhan Thần Mặc nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, năm ngón tay vươn ra, đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng nói nhanh một tiếng,
Đi thôi! Anh đưa em tới một chỗ.

Trên đường, anh vẫn nắm lấy tay cô, bước nhanh về phía trước, đi qua mấy con phố, cuối cùng cũng dừng lại ở cổng một khu nhà ở.
Lưu Mang nghe thấy mức giá cực tốt này, có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục đồng ý:
Được được, anh yên tâm. Tôi sẽ coi đây như nhà của mình.

Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái, yêu quý mà cảm thấy kinh ngạc.

Đương nhiên là được.

Bước trên cầu thang, Lưu Mang băn khoăn hỏi,
Giá thuê căn hộ này là bao nhiêu tiền?
Đây mới là vấn đề mà cô quan tâm nhất.

Tôi nghĩ chỉ khoảng ba nghìn thôi,
Nhan Thần Mặc trả giá với người môi giới,
Không phải là cần tìm người trông nom phòng ở giúp sao. Người ta dù sao cũng là sinh viên, mỗi tháng bốn nghìn tệ thật sự cũng khó rồi.

Người môi giới nghiêng đầu khó tin nhìn Nhan Thần Mặc, vừa mới muốn mở miệng nói với anh cái gì đó, Nhan Thần Mặc lại ngắt lời,
Tôi thấy phòng này của anh, những người ở xa sẽ không chạy tới nơi này để thuê đâu, sinh viên cũng không có nhiều tiền vậy để trả, thuê chung nhà thì lại không dễ quản lý, nên cứ như vậy đi. Tôi và bạn gái nhất định sẽ xem xét căn hộ này.

Các cửa hàng xung quanh hầu hết đều về quản lý bất động sản, Nhan Thần Mặc đưa cô vào một công ty nhìn có vẻ tiêu chuẩn hơn một chút. Lưu Mang ngồi ngây ngẩn một mình trong khu tiếp tân, trên tay cầm cốc nước, uống vài ngụm nước nóng, nhìn Nhan Thần Mặc đang nói chuyện mấy câu với nhân viên phía bên trong cửa sổ kính, lập tức người nhân viên kia liền quay sang nhìn cô, lại gật đầu với Nhan Thần Mặc.
Vậy là xong rồi sao? Lưu Mang hiếu kì bước ra khỏi quầy tiếp tân, nghểnh cổ về phía mấy người kia thăm dò.

Cô Lưu, chúng tôi có một chỗ mà chắc chắn cô sẽ hài lòng. Không biết giờ cô có thời gian đi xem qua không?

Lưu Mang ngây ngẩn nhìn đôi mắt đầy ý cười của Nhan Thần Mặc, đồng ý.

Ầy, không phải...

Nhan Thần Mặc bước tới vỗ vai người môi giới, lại nhìn anh ta sâu xa. Người môi giới lúc này mới đồng ý,
Được rồi, ba nghìn thì ba nghìn,
Anh nói với Lưu Mang đang đứng ở chân cầu thang,
Cô gái này, cô nhất định phải coi giữ thật cẩn thận căn hộ này đấy. Đừng có giống mấy người khác vừa không thuê nữa thì đã làm loạn hết đồ lên.


Chủ căn phòng này là nữ phải không?
Lưu Mang hỏi một câu.
Nhan Thần Mặc khẽ ho một tiếng, người môi giới cười nói:
Là nam, là nam.

Nhan Thần Mặc đi đằng sau cô, nghe cô đánh giá từng phòng một, nhận xét thốt ra nhiều nhất chính là
xa xỉ
,
lãng phí
.

Rõ ràng là có thể làm ba phòng ngủ, mà cái người kia lại làm thành phòng thể hình và phòng đọc sách là sao?
Lưu Mang càu nhàu, cô không bài xích việc có phòng sách, nhưng khi nhìn một căn phòng toàn những dụng cụ tập thể thao, cô bỗng thấy có chút rườm rà, toàn là những đồ cô không biết tên. À, ngoại trừ máy chạy bộ và tạ tay ra.

Bảy nghìn.


Hả?
Lưu Mang đứng trên cầu thang mồm mở to kinh ngạc nhìn người môi giới đứng dưới chân cầu thang,
Bảy nghìn?
Đừng nói là bảy nghìn, tới bốn nghìn cô còn đang chê đắt kìa. Nhưng dù sao căn phòng này mà để mức giá đấy thì cũng hợp lý.

Anh lợi hại quá, mặc cả giá còn giỏi hơn cả mẹ em nữa.
Lưu Mang cười nói.
Nhan Thần Mặc cười nhẹ hai tiếng, nhìn quanh bốn phía, hỏi:
Em còn muốn đi quanh xem nữa không?

Người môi giới lái xe đưa họ quay về bên trên khu bị cháy kia, vừa đi qua nơi đó, Lưu Mang bất giác hướng đầu ra ngoài cửa sổ. Sau đó lại hậm hực cúi đầu xuống, nhìn mu bàn tay mà ngẩn người.

Tới rồi.


Ồ.
Lưu Mang đi một vòng quanh nhà, tuy rằng phong cách trang trí không ăn nhập gì với ngôi nhà, nhưng nhìn cũng cảm thấy dễ chịu, độc đáo. Quan trọng nhất là ở đây nội thất cũng đã đầy đủ, còn về giá cả...
Lưu Mang đi tham quan từng phòng, tò mò nhìn cầu thang căn hộ,
Tôi có thể lên đó xem không.


Thiết kế nơi này được trẻ hóa, không phải kiểu dáng châu Âu trưởng thành, cho nên có rất nhiều người trẻ tuổi thích đầu tư sẽ mua một căn làm phòng cho người khác thuê mở tiệc. Bạn tôi vừa mới xuất ngoại, nhờ tôi cho thuê phòng của cậu ta, nếu cô thích thì tôi có thể để giá thuê rẻ hơn một chút, cũng coi như tiện thể nhờ cô trông nhà hộ luôn.

Phòng ở biệt lập, căn nhà cao sáu, bảy mét màu xanh dương, trên tường còn dán đầy vỏ sò và san hô nhân tạo, giống y hệt thế giới dưới đại dương trong phim SpongeBob.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.