Chương 36: ĐÂY MỚI LÀ LẦN ĐẦU TIÊN


Lâm Đại Ngọc là nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, có tính cách yếu đuối, hay buồn và thích khóc.

Nhan Thần Mặc cười8, dáng vẻ thể hiện đây là chuyện đương nhiên,
Em là bạn gái của anh, không giúp em thì giúp ai chứ.


Lưu Mang lại nghĩ n3ghĩ, hỏi:
Anh thích em từ bao giờ thế?

Nhan Thần Mặc vẫn không đáp lại như cũ, chỉ nhướng nhướng mày.
Lưu Mang tự cho đó là mặc nhận, chán ghét nói,
Cũng không sợ thành Thất lý hương bốc mùi hun người khác hay sao

Thất lý hương: tên một loài thực vật, thuộc họ rutaceae, lá xanh quanh năm, thân nhỏ có nhiều nhánh, lá đan xen với nhau có những đốm trắng, mùi hương mạnh đến nỗi người ta có thể ngửi được mùi của nó dù cách xa đến bảy dặm (Trung Quốc), vì thế nó được gọi là Thất Lý Hương - mùi hương xa bảy dặm.
Ý nói như bụng bầu.

Ha ha, sao rốn của cậu nhìn giống hoa văn của bánh bao vậy...

Cậu bé cúi gằm mặt xuống, kéo lại áo, quay đầu chạy vào lớp.
Nhan Thần Mặc suy nghĩ, hời hợt trả lời:
Từ lần đầu tiên gặp em.

Lần đ9ầu tiên!

Hả?
Lưu Mang kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là trong con hẻm ở khu đèn đỏ,
Ha6, hóa ra là lần em tụt quần anh đó hả?
Nhớ tới gương mặt đỏ như quả cà chua của Nhan Thần Mặc lúc đó, cô cười tới mức lông mày c5ũng hướng lên, đến giờ bản thân vẫn nhớ được màu của chiếc quần boxer ấy,
Anh sẽ không giống mấy cô nương thời xưa, bị người khác nhìn thấy thân thể là phải lấy thân trả nợ đó chứ.

Nhan Thần Mặc nhìn Lê Xuyên nhắm mắt, nghiêm túc tập mấy bài tập mắt, lạnh lùng đi xuống tầng.

Hu hu...
Tiếng khóc bất lực của một cô bé truyền ra từ nhà vệ sinh ở chân cầu thang.
Anh dừng bước, tiếng khóc trong nhà vệ sinh vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Cậu sao thế?
Nhìn trên dưới trái phải cũng không thấy ai, anh liền bước vào cửa vệ sinh nữ.

Tớ... không mang đủ giấy.
Giọng nói mang theo tiếng nức nở, lại có chút ngập ngừng, rõ ràng là đang ngại ngùng.
Anh sờ bịch giấy ăn trong túi, nhìn quanh một lượt, đi theo tiếng khóc tìm thấy chỗ người kia.
Mang Mang nhìn cậu bé, ánh mắt dừng lại trên chiếc bụng tròn lẳn của cậu.

Không có mà,
Cô lắc lư cái đầu, đưa tay chọc chọc da bụng của cậu bé,
Cũng đâu có béo lắm,
lại cười tươi,
Giống hệt như bụng của mẹ Na Tra vậy á.

Chiếc bụng sờ vào rất có độ đàn hồi, cô bé cũng không ngại đụng chạm vào cậu bé, ngược lại còn ngày càng táo tợn hơn, vén áo của cậu lên, đòi kiểm tra xem em bé trong bụng bao giờ ra đời. Cậu bé đột nhiên nghe thấy tiếng cười vang của người kia liền không cảm thấy vui vẻ nữa.
Nhan Thần Mặc thu lại ý cười, lại nhìn gương mặt đắc ý của cô. Cũng đúng, lần chơi nói thật ở quán karaoke đó cô cũng ngủ mất rồi. Đương nhiên sẽ không biết chuyện hồi bé của bọn họ.
Anh hừ hừ hai tiếng, lườm cô như thể đang nhìn một tên não tàn.
Lưu Mang vẫn toe toét cười như cũ, xem ra trong đầu lại đang nghĩ cái gì đó rồi. Nhan Thần Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó cởi giày ra, ngồi khoanh chân giữa giường.
Anh ở phía xa, nhìn cô bé cúi đầu nói gì đó, cô giáo kia mới cho phép cô được vào chỗ ngồi.
Anh không biết cô tên là gì, chỉ biết cô quen Lê Xuyên...
Nghe xong một phiên bản khác của câu chuyện
Lần đầu gặp mặt
Nhan Thần Mặc kể, Lưu Mang đỏ mặt, có chút khẩn trương nhìn anh. Cô chỉ kể chuyện này với một mình Lê Xuyên, hồi đó gặp may như vậy, cô cực kì cảm kích người đã đưa giấy cho mình. Chỉ là lúc này, cô bỗng cảm thấy có chút hối hận.

Mang Mang...


Ai ui.
Cô bé bỗng ôm bụng, nói với Lê Xuyên hai câu, vội vội vàng vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Tiếng chuông vào học vang lên, Lê Xuyên lại vội vội vàng vàng đi lướt qua anh, nhanh chóng trở về lớp học.
Cô ghét gương mặt nhịn cười này của Nhan Thần Mặc, cô ghét Nhan Thần Mặc sau này sẽ lấy chuyện này ra để cười nhạo mình.
Lúc ấy vào lớp muộn, chỉ sợ bị cô giáo phê bình nên cô mới vừa chạy vừa kéo quần. Không ngờ rằng khi đó anh còn ở lại nhìn lén cô lâu đến vậy.

Nhan Thần Mặc, anh, anh...
Lưu Mang thấy anh thoải mái dựa người vào đầu giường, đợi cô mở miệng chỉ trích, trong đầu cô nhanh chóng tập hợp lại các từ ngữ, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể tức giận chất vấn,
Anh cười cái gì chứ, anh có dám chạy ra ngoài lúc chưa lau sạch mông không chứ, anh dám không, dám không hả!


Cho cậu.
Anh quay lưng về hướng cô bé, đợi cô nhận lấy liền chạy nhanh ra ngoài.
Không lâu sau, anh liền nghe thấy tiếng dép xăng đan quét trên mặt đất truyền đến từ bên trong. Váy còn chưa chỉnh lại hẳn hoi, cô bé vừa kéo quần vừa chạy vào lớp.

Sao em lại đi muộn thế hả!
Tiếng giáo viên nghiêm khắc vang lên trên hành lang.
Cô cười trông cực kì ngốc, ngốc tới đáng yêu. Giống hệt lúc anh nhìn thấy khi tới trường Lê Xuyên hồi bé.
Anh khi ấy không quen ai ở nơi đó hết, Lê Xuyên cũng không biết anh, anh chỉ muốn đứng ở xa nhìn lén xem đứa con trai hoàn hảo mà mẹ mình yêu thương trông như thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.

Mang Mang, Mang Mang.
Cậu bé mũm mĩm đi trên hành lang về phía cô bé đang cầm mấy tờ giấy vệ sinh thô ráp trong tay, cô bé kia buộc tóc thành hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, nghi hoặc nhìn cậu bé mập mạp kia,
Bọn họ lại bảo là tớ béo nữa, có thật không?


Mang Mang!

Một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm từ đằng sau truyền tới, Nhan Thần Mặc nhìn Lê Xuyên đi trên hành lang về phía cô bé tên là Mang Mang, đầu lông mày nhíu chặt. Năm đó Lê Xuyên học lớp bốn, nghe nói là học sinh toàn diện, năm nào cũng đạt giải, lần nào đến lĩnh giải cũng được mẹ đưa đi.
Lê Xuyên đi ngang qua anh, anh đứng đằng sau nhìn về người kia như không khí, mà người em trai kia cũng chưa hề liếc sang mình tới một lần. Rõ ràng là Lê Xuyên không hề biết đến sự tồn tại của người anh này.
Nhan Thần Mặc không cho là đúng nhìn cô, móc một bịch giấy ăn từ trong túi ra, cười nói,
Em yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.


Lưu Mang ghét bỏ nhìn anh, nửa ngày cũng không nói nên lời. Chỉ là cô sẽ không biết, sau lần đó, ba ngày thì phải đến hai lần Nhan Thần Mặc chạy tới trường cô, nhìn thấy tận mắt cảnh cô xắn tay áo giúp người yếu đánh đuổi hết mấy đứa trẻ hay đi bắt nạt người khác, nhìn thấy cô mặc váy chơi đùa cùng bạn học nữ, cũng nhìn thấy cô chạy lon ton sau lưng Lê Xuyên mỗi khi tan học. Đến khi cha mình hoàn thành công việc tại thành phố T, anh mới rời khỏi. Từ đó trở đi cũng không đặt chân đến nơi ấy lần nào nữa.

Anh chỉ biết hình như cô bé ấy tên là Mang Mang, mà hình như lại là Manh Manh, nhưng anh có thể chắc chắn rằng mối quan hệ của cô với Lê Xuyên không bình thường chút nào.

Lưu Mang ngồi khoanh chân, nhìn thẳng vào anh, có chút không phục hỏi:
Anh toàn cười nhạo em, toàn bắt nạt em. Rốt cuộc thì anh thích em ở điểm nào vậy chứ?


Nhan Thần Mặc do dự, rõ ràng là bị câu hỏi đột ngột này của cô làm khó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.