Chương 37: THIÊN TAI NHÂN HỌA*


Nụ cười nhàn nhạt của Nhan Thần Mặc lộ ra sự dịu dàng, anh đương nhiên hiểu trong lòng cô gái tùy tiện cẩu thả đấu đá lung tung này đang8 cảm thấy không an toàn.


Thích chính là thích thôi, sao lại còn cần lắm lý do vậy chứ.


Không có lý do nào mới là đáng3 lo đấy. Nói không chừng một ngày nào đó hai người bọn cô cũng sẽ chẳng vì lý do gì mà mỗi người một ngả.

Bà ta cùng người kia sinh được một đứa con trai, kém anh hai tuổi,
Nhan Thần Mặc ai oán nhìn cô chằm chằm,
Nghe nói nhà bọn họ ở với nhau vô cùng hạnh phúc, vô cùng mỹ mãn. Mà bố anh,
anh dừng lại một lúc,
ngày ngày bôn ba, chạy tới chạy lui. Trong lúc không có ai bằng lòng giúp đỡ ông, ông vẫn vì muốn duy trì cuộc sống mà đi làm công nhân, làm vác gạch, cho đến lúc anh có kí ức, ông ấy vẫn làm việc ngày đêm ở công trường, còn anh thì ngồi nghịch cát ở gần đó.


Anh không phải con cưng của trời, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng như em nói, anh cũng đã trải qua những ngày tháng đau khổ, chỉ là sau này vận may của bố anh khá hơn, dồn hết sức trở lại ngày xưa.

Lưu Mang giống như đang nghe kể chuyện, không thỏa mãn hỏi anh:
Vậy mẹ của anh cũng không quay lại tìm anh sao?


Vâng?


Nếu sau này bà ta trở thành mẹ chồng của em thì em sẽ đối xử với bà ta thế nào?

Lưu Mang không thèm nghĩ ngợi gì liền đáp:
Bà ấy vốn không xứng làm mẹ người khác, còn kém xa mẹ em.
Chỉ là cô cũng không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của Nhan Thần Mặc, cô cũng không biết phải đối mặt thế nào, dù sao người đó cũng là mẹ của anh.

Nhan Thần Mặc,
Giọng nói mềm nhẹ của cô mang theo chút rụt rè,
Em...

Cô không nói thêm gì nữa, chỉ hạ mắt xuống, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười đắng chát.
Gương mặt Nhan Thần Mặc vẫn mang nụ cười nhẹ, dịu dàng vuốt ve tóc cô. Anh hiểu được cô đang lo lắng điều gì.
Lưu Mang nhìn anh, ánh mắt của anh sâu lắng,
Để anh nói với em một bí mật vậy.

Lưu Mang vẫn luôn thích nghe những
bí mật
, nhất là bí mật của anh. Ngoại trừ về Nhan Kiến Hùng, về công ty Nhan gia, về những thông tin cơ bản công khai của Nhan Thần Mặc thì cô không biết gì hết. Hiểu biết của bản thân về người kia càng ít thì cảm giác an toàn với người ấy càng thấp.

Mẹ của anh,
Nói đến mẹ mình, biểu cảm của Nhan Thần Mặc có chút phức tạp, tiếp tục nói,
Lúc đầu khi bố anh phá sản, người thân bạn bè đều tránh xa bọn anh, đến cả bà ta cũng không do dự chút nào, lựa chọn ly hôn với ông.

Lưu Mang chớp chớp mắt nhìn anh, chuyện này cô có nghe qua rồi, đối với cô đây đã không còn là bí mật gì hết.

Bà ta vứt bỏ đứa con hai tuổi là anh, lại tái giá với một người đàn ông mà bà ta cho rằng vừa có thân phận vừa có nhiều tiền.

Lưu Mang tuy rằng không thể chấp nhận chuyện vợ chồng như chim cùng rừng, tai họa đến mỗi người tự bay đi, nhưng cô có thể hiểu được tâm lý của người phụ nữ còn đang ở độ tuổi thanh xuân muốn tìm một nơi chốn tốt hơn.

Được rồi, không nói nữa,
Nhan Thần Mặc thở hắt ra, rõ ràng sau khi nói xong những điều kia đã thoải mái hơn nhiều. Anh lấy lại tinh thần, đứng đắn nhìn Lưu Mang, nói,
Đến lượt em kể chuyện của mình rồi chứ nhỉ.


Chuyện của em sao?
Lưu Mang khó hiểu nhìn anh. Trong đầu bắt đầu tư duy, cô mới nhớ đến mấy hàng nước mắt ở khu nhà bị cháy, cô thoải mái tóm gọn chuyện trong bốn chữ,
Thiên tai nhân họa.

Không sai, chính là thiên tai nhân họa, có tránh cũng không tránh được. Tuy hồi ấy cô còn bé, nhưng kí ức về trận hỏa hoạn lớn khi ấy đã găm sâu vào trong não. Nếu không phải khi ấy cô vừa lên lớp một, phải đi học sớm, chỉ sợ sẽ chết cùng với em trai trong trận hỏa hoạn ấy rồi.
Lưu Mang nghe tới khó chịu, nhổm dậy, mím môi nhìn ánh mắt đau buồn của Nhan Thần Mặc.

Sao lại vậy được!
Cô giống như hóa thân của chiến sĩ chính nghĩa, đem mấy từ châm biếm nói ra một lượt, Nhan Thần Mặc mới nhẹ giương cánh môi lên, cười mỉm.

Mang Mang.

Nhan Thần Mặc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt sáng ngời của cô, anh vuốt ve đầu cô, đè đầu cô vào trong lồng ngực, tiếp tục nói:
Bà ta đương nhiên sẽ không tìm đến rồi, từ lúc anh hai tuổi cho tới lúc anh bảy, tám tuổi, khoảng thời gian ấy là những năm tháng khổ cực nhất của bố anh, bà ta tới làm gì chứ. Khi đó bà ta đã trở thành phu nhân nhà giàu rồi, đến phòng công nhân để gặp chồng trước còn sợ sẽ làm bẩn giày ấy.


Nhiều năm như vậy bà ấy cũng không hề đến tìm anh sao?
Lưu Mang khó tin hỏi, sao lại có người mẹ nhẫn tâm đến vậy chứ.

Ừ,
Nhan Thần Mặc lạc lõng đáp,
Trong tim bà ta, bà ta chỉ có một người chồng, chỉ có một đứa con trai. Nói không chừng, bà ta còn coi anh cùng với bố là vết nhơ ấy chứ.

Khi Lưu Mang chấp nhậ9n lời tỏ tình của anh, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất rồi. Có hợp có tan, có kết hôn rồi thì cũng sẽ có ly hôn, g6iống như cha mẹ cô vậy. Chuyện gì cô cũng cố gắng phòng tránh, bản thân cũng sẽ không tự giao nộp ra trái tim mình. Chỉ là ở cùng nhau 5một quãng thời gian dài như vậy, cô lại thích luôn cả những điểm xấu của anh, thích anh lưu manh, thích anh độc mồm độc miệng, lại càng thích ỷ lại sự chăm sóc của anh với cô.
Điều cô lo lắng ngày càng nhiều, dù sao thì cuộc sống thực tại không phải như trong thế giới cổ tích. Cô sẽ không biến thành Thumbelina, cũng sẽ không biến thành nàng tiên cá dưới đáy biển.
Thumbelina: Cô bé tí hon bị lạc phải rời xa gia đình, trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng cũng gặp được hoàng tử có cùng kích thước với mình và kết hôn.
Nhan Thần Mặc thở ra nặng nề, nghe thấy tiếng cười lạnh của Lưu Mang, anh thương tiếc nhìn gương mặt lạnh nhạt như đã nhìn rõ sự đời của cô.


Những thứ tình người ấm lạnh mà anh nói kia em cũng đều trải qua rồi,
Lưu Mang nhìn anh,
Sau trận cháy đó, người thân bạn bè đều tránh xa nhà em, chỉ sợ bố mẹ em tìm bọn họ vay tiền, lại còn,
cô dừng lại, trong giọng nói mang theo đau đớn không thể giấu, giống như bộ dạng ngốc nghếch thường ngày chỉ là cô giả bộ,
bỏ đá xuống giếng.


Cô vẫn còn nhớ như in lời chế giễu của một giáo viên trong trường, người giáo viên mà cả đời này cô cũng không quên nổi.


Cô ấy thấy thành tích của em tụt xuống, lên lớp lại không tập trung nghe giảng, nên thường nói với em ‘Trong nhà đã không có tiền lại còn đòi đi học cái gì, đi ra ngoài đi’ hoặc là ‘Sao còn đi học ở đây làm gì, mau mau chuyển trường đi’.
Cô nhớ ra giọng điệu ấy, là giọng điệu chán ghét mà những vị phu nhân quyền quý trong phim thường nói với những tên ăn mày.


Sau đó thì sao?
Nhan Thần Mặc hỏi.


Sau đó em tìm bố em, bảo nếu không cho em chuyển trường thì em sẽ không đi học nữa.
Khi đó cô vẫn ngây thơ không hiểu chuyện, cứ nghĩ rằng có thể vô tư thoải mái chọn trường mình muốn học,
Không ngờ rằng bố mẹ em đi gom góp tiền khắp nơi để cho em chuyển tới một trường tư nhân, học phí cao gấp mười lần so với giáo dục bắt buộc trong làng. Đồ đạc trong nhà đã cháy tới nghèo rớt mồng tơi, đi học ở trường tư nhân thì còn nợ nần nhiều hơn.
Lưu Mang nhớ lại.


Trường đó là trường tiểu học trước đây Lê Xuyên học sao?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.