Chương 38: RỐT CUỘC THÌ AI MỚI LÀ BẠN TRAI CỦA EM


Lưu Mang không hiểu câu chuyện nghiêm túc này có gì để anh cười, cô không có hứng thú, tách năm ngón tay của Nhan Thần Mặc8 ra, trầm giọng hỏi,
Tình hình hiện tại của em anh đều biết cả rồi, vậy anh còn thích em không?


Nếu như đáp án 3là yêu thích đơn thuần như anh vẫn nói, là muốn có tương lai cùng với cô, vậy thì chắc chắn người cha nghiện rượu của cô 9sẽ trở thành một gánh nặng với hai người họ. Với Nhan Thần Mặc, kinh tế không là vấn đề, nhưng cô thì đã chán ngấy dáng v6ẻ say rượu làm loạn của người cha ma men của mình rồi. Suốt mười năm nay, mẹ con cô chưa hề có một ngày bình yên, mãi cho5 đến khi bà quyết định ly hôn, đưa cô đi khỏi nơi đó, ra ngoài ở trọ khắp nơi, hai mẹ con cô mới thật sự được sống một cuộc sống yên bình hơn.


Em nghĩ sao?
Nhan Thần Mặc cười với Lưu Mang, áp trán mình vào trán của cô. Người anh thích là cô, Lưu Mang, chứ không phải là những gì đã xảy ra, cũng không phải là cha của cô. Trong mắt anh, cô chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Trong đầu em toàn nghĩ mấy cái thứ lung tung thôi!
Anh ngồi dậy, cầm chiếc áo khoác bị đè nhăn nhúm lên giũ,
Đừng đổ oan cho anh chứ.

Đổ oan? Lưu Mang hừ lạnh một tiếng. Cô đổ oan cho anh lúc nào vậy? Nếu không phải vì cô thông minh thì chỉ sợ sớm đã bị anh
ăn sạch
ở căn nhà vắng lặng này rồi.
Nhan Thần Mặc trợn trắng mắt, hít sâu một hơi, bộ dáng ngay thẳng đút tay vào trong túi áo khoác, không hài lòng nói,
Mau đi soi gương xem rồi lau sạch đống cứt trên mặt em đi, làm anh không dám hôn xuống luôn đấy.

Nhan Thần Mặc, Nhan Thần Mặc, Nhan Thần Mặc!
Có lúc cô đúng là bị dáng vẻ thiếu đánh này của anh làm tức chết. Nhưng cô cũng lại thích, rất thích đấu khẩu với anh, thích bị anh tấn công bất ngờ. Cô phát hiện ra bản thân sau khi trao trái tim cho Nhan Thần Mặc lại thích luôn cả Nhan Thần Mặc xấu xa, càng ngày càng thích.
Một tiếng động phát ra từ chiếc giường gỗ trong phòng ngủ, Lưu Mang quấn chăn, cầm điện thoại lên, nhìn vào avatar tài khoản Wechat Lê Xuyên, cười nhẹ.

Được ạ,
Đối với anh, Lưu Mang từ trước đến giờ vẫn không khách khí chút nào. Bởi vì đây là Lê Xuyên mà, người chăm sóc cô tất cả mọi chuyện, người luôn luôn nhường nhịn cô.

Nghe nói dì định mở quán ở cạnh trường, chúc mừng em.
Lê Xuyên gửi tới một tấm ảnh tiền vào như nước, nhìn thì có vẻ có chút tầm thường, nhưng lại rất hợp hoàn cảnh.

Cảm ơn anh.
Lưu Mang nằm trên giường, nghĩ tới mẹ già nhà mình cuối cùng cũng có cửa hàng riêng rồi, lại còn sống gần mình hơn nữa, cô lại càng phấn khích tới nỗi không ngủ nổi. Cô khao khát một tương lai tiền vào như nước, làm ăn phát đạt như Lê Xuyên nói, đợi đến khi tiết kiệm đủ tiền rồi, sau đó cô sẽ tìm một nơi ở rẻ hơn một chút tại thành phố S rồi sống ổn định cùng mẹ già. Như vậy hai người sẽ không phải sống cuộc sống không có nơi ở cố định nữa rồi.

Hả?
Anh bỗng nhiên lạnh lùng nói làm Lưu Mang ngạc nhiên, cô chớp chớp mắt, có chút không vui hỏi,
Giờ anh lại ăn giấm ở đâu vậy, em nói thật mà.

Ăn giấm: ghen tuông.
Nhiều lúc, Nhan Thần Mặc cảm thấy bản thân sẽ tức chết với lời nói của cô, đôi mắt âm u của anh lườm một cái, khó chịu hỏi:
Rốt cuộc thì ai mới là bạn trai của em chứ!


Anh Lê Xuyên, ngày mai em chuyển nhà rồi.

Một lúc lâu sau, Lưu Mang mới nhận được tin nhắn trả lời của Lê Xuyên,
Anh biết rồi.

Lưu Mang đang cảm thấy khó hiểu không biết Lê Xuyên biết từ khi nào, anh lại gửi tiếp tin nhắn tới,
Mẹ anh vừa mới gọi điện bảo anh rồi, bà ấy hai hôm nay ra ngoài chơi, muốn anh tới giúp em, xem xem có cần anh giúp gì không.

Tuy cô cũng biết giấc mộng này rất khó thực hiện, nhưng mơ mộng cũng không mất gì, lỡ có một ngày nó biến thành hiện thực thì sao.

Dì chuẩn bị chuyển nhà tới đâu thế?
Lê Xuyên hỏi.

Thành phố Hổ phách ạ.
Mặt Lưu Mang mang đầy ý cười, không thể kìm lại mà kể rõ ràng về chuyện cửa hàng và phòng thuê với Lê Xuyên.
Lại muốn sàm sỡ chị đây à, không có cửa đâu!
Lưu Mang chạy vèo xuống giường, đi lại giày vào rồi ngồi xuống chiếc sô pha cạnh cửa sổ. Cô nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục, lại nhìn sang Nhan Thần Mặc ngồi trên giường cười gian xảo, nói:
Anh khống chế chút đi! Đừng có suốt ngày tinh trùng lên não có được không!

Nhưng câu trả lời của Nhan Thần Mặc lại làm cô cảm thấy bất lực.
Bị anh hỏi quanh, Lưu Mang không biết trả lời thế nào, cô cũng không muốn trả lời câu hỏi rồi bị anh cười đâu.
Nhan Thần Mặc thấy cô không đáp lời, anh ngồi dậy, áp sát vào Lưu Mang đang ngồi ôm chân; anh khẽ nhướng mày, cánh môi mỏng quyến rũ hướng lên thành nụ cười kì lạ, nói:
Có cần anh giúp em suy nghĩ thật kĩ về quan hệ của chúng mình không.

Môi anh chạm lên đôi môi đỏ của cô, hơi thở nóng ấm phả lên mặt Lưu Mang. Người ta nói cô nam quả nữ ở cùng phòng dễ xảy ra chuyện. Lưu Mang cảnh giác xê dịch người về phía sau, cũng không thấy anh dừng lại. Cô bất ngờ giơ tay, đặt lòng bàn tay sát lên đôi môi nóng bỏng của anh, nghiêm túc thốt ra một tiếng:
Cút!

Trước mặt anh, Lưu Mang đều nhắc đến tên Lê Xuyên, mà lại toàn là những lời khen ngợi tên kia. Nếu đối tượng là người khác, anh cũng sẽ nghe hai câu, nhưng người đó ở đây lại là Lê Xuyên... Anh không cho phép!
Lưu Mang ngồi thẳng người, vỗ vỗ đệm, mắt nhìn chằm chằm thẳng vào anh, nói:
Ai ngồi cùng một giường với em thì người ấy chính là bạn trai em thôi.

Nhan Thần Mặc chớp mắt, sự đắc ý của anh bị ý cười trên khóe miệng bán đứng.
Ánh mắt của cô khẽ chuyển động, không biểu lộ cảm xúc hỏi anh:
Xin hỏi, ngài đây là vị nào vậy?

Nhan Thần Mặc nhướng mày, nghiêng đầu nhìn cô. Anh thích một Lưu Mang thay đổi xoành xoạch như vậy, một giây trước còn chìm đắm trong nỗi đau quá khứ, một giây sau liền có thể thô lỗ hỏi anh như một người đàn ông chưa từng trải qua điều gì.
Ý cười của Nhan Thần Mặc ngày càng sâu, anh liếm môi trêu đùa nói:
Em ngủ trên giường anh, anh cũng ngủ trên giường em, giờ chúng ta còn nằm cùng nhau trên một cái giường, em nói thử xem anh là vị nào nào?

Cứt?
Tay Lưu Mang sờ soạng trên mặt, giống như một chú mèo trong vườn rửa mặt sau khi dậy. Mu bàn tay bỗng chạm phải một thứ lành lạnh mềm mềm, Lưu Mang đỏ bừng hai má, không phải chỉ là rỉ mắt thôi sao, sao mà anh nói nghe buồn nôn thế chứ.
Cô thở phì phì nhìn gương mặt cười nhạo của anh, nửa ngày cũng không nói thêm được gì.
Lưu Mang hạ mắt, than nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo sự hâm mộ,
Bây giờ nghĩ lại, người may mắn nhất vẫn là anh Lê Xuyên. Gia đình viên mãn, không cần lo lắng gì về cái ăn cái mặc, tài mạo song toàn...

Hơi thở của Nhan Thần Mặc hơi ngừng lại, mà Lưu Mang nhìn thấy sắc mặt âm trầm của anh mới ngậm miệng lại. Cô không rõ bản thân lại vừa nói sai cái gì rồi, không biết phải làm gì nhìn Nhan Thần Mặc. Thôi thì, không nói gì nữa vậy.

Điều kiện của cậu ta tốt thế, lại còn đối xử với em không tệ, sao em không đi mà chọn cậu ta.

Nhìn những dòng chữ dài dằng dặc trên màn hình điện thoại mà vẫn không thấy Lê Xuyên trả lời, Lưu Mang có chút hụt hẫng.

Một lúc sau, Lê Xuyên mới đáp lại,
Nơi đó không tồi đâu, giá thuê đó giống như cho không em vậy.


Lê Xuyên đã sống ở thành phố S mười năm, đương nhiên hiểu rõ về tình hình ở Thành phố Hổ phách. Học ở trường gần ba năm, có chỗ nào cho thuê phòng theo ngày anh đều đi qua không dưới mười lần. Nhiều lần anh còn nhìn thấy Nhan Thần Mặc đi ra từ Thành phố Hổ phách, chẳng lẽ anh lại còn không biết đó là địa bàn của ai hay sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.