Chương 39: MẸ GẤU POOH


Miệng Lê Xuyên nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, hướng mắt xuống nhìn cô,
Tối qua anh ở nhà, vừa sáng ra đã tới rồi.
Anh nhìn Nhan Thần Mặ8c trầm mặt chậm rãi đi về hướng này, miễn cưỡng chào hỏi một tiếng, lại đi vào trong nhà.

Lưu Mang quay lại nhìn sắc mặt vẫn âm tr3ầm như cũ của Nhan Thần Mặc, nắm tay lại dứ dứ anh. Cô đúng là không thể hiểu nổi, Nhan Thần Mặc sao lại không muốn gặp Lê Xuyên thế chứ, 9Lê Xuyên đã chủ động chào hỏi với mình rồi lại còn không thèm đáp lại gì.


Này, em nói trước nhé. Trước mặt mẹ em thì anh nhớ bỏ c6ái vẻ ‘nhìn thấy mặt cậu đã không thoải mái’ đấy.
Lưu Mang nhắc nhở,
Em không muốn để mẹ nghĩ giữa chúng ta xảy ra chuyện gì không hay.
5
Lưu Mang không vui, chu môi ra, ừm hai tiếng.

Không sao, ở nhà anh vẫn còn mà. Một lúc nữa anh lấy đưa cho em.

Những bức ảnh chụp từ mười năm trước không giống với những bức ảnh được lưu trên Cloud bây giờ, chúng chỉ là những bức ảnh bị nhiễm vàng, hoặc là những cuốn phim cũ. Anh vẫn còn nhớ hồi bé khi hai người họ chụp ảnh cùng nhau, tóc cô buộc thành hai chiếc sừng nhỏ trên đầu, giữa lông mày còn được đính một nụ hoa đỏ, nhìn như một nốt ruồi mỹ nhân vậy, đó là loại trang điểm thịnh hành nhất lúc bấy giờ. Anh mặc một bộ của thiếu gia thời Trung Hoa Dân quốc, nắm tay cô đứng giữa khóm hoa linh lan, ngây ngẩn nhìn thẳng vào ống kính.
Trước đó anh đúng là có để bức ảnh đó ở trong ví tiền, nhưng từ khi bố đổi cho mình một chiếc ví mới, anh đã để một tấm ảnh khác vào rồi.
Lưu Mang thất vọng ồ một tiếng, ôm chồng sách trong tay, khó chịu chờ Lê Xuyên nhận lấy.

Khụ!
Một âm thanh cao vút bỗng vang lên trong không khí dày đặc bụi bặm.
Lưu Mang nghi ngờ cau mày, nghiêm túc nhớ lại xem mình để tấm ảnh đó chỗ nào. Từ khi cô dọn vào ở chỗ này, cô đã để tất cả những bức ảnh chụp chung với Lê Xuyên ở phía dưới lớp kính mặt bàn mà. Mỗi lần làm bài, cô đều sẽ liếc nhìn qua mấy lần, nhớ lại thời thơ ấu của mình cô đều sẽ cảm thấy cực kì vui vẻ. Từ mẫu giáo cho đến đại học, ít thì cũng có hơn hai trăm bạn cùng lớp, hơi mười người bạn. Nhưng anh Lê Xuyên lại là người cô chơi cùng lâu nhất. Không cần biết là xảy ra chuyện gì, anh Lê Xuyên đều sẽ ở bên cạnh cô, an ủi cô, ủng hộ cô.
Cô thích Lê Xuyên, thích sự yên tĩnh của Lê Xuyên, thích sự cưng chiều không điều kiện của Lê Xuyên với cô, quan tâm cô giống như người anh với người em gái vậy, cảm giác vô cùng an toàn.
Lưu Mang lấy hết ảnh trong album ra, giũ hết mấy quyển sách thường đọc đều không tìm thấy tấm ảnh đâu, lại còn làm rác rơi đầy mặt đất, đều là mấy tờ giấy nháp bình thường hay kẹp trong sách.

Em nhìn thấy từ lúc trước rồi, ở phía dưới. Là tấm ảnh chúng ta chơi trò gia đình, anh đóng vai bố gấu Pooh, em đóng vai mẹ gấu Pooh ấy. Em muốn tấm ấy.

Lúc trước cô vô tình phát hiện ra Lê Xuyên vẫn còn giữ tấm ảnh ấy. Đó là tấm ảnh cô thích nhất, có biết bao nhiêu hồn nhiên ngây thơ. Chỉ là cô và mẹ chuyển nhà liên tục, bao nhiêu ảnh cũng thất lạc trong quá trình chuyển nhà rồi.
Đôi môi của Lê Xuyên hơi vểnh lên, ý cười ấm áp, nhẹ giọng nói,
Tấm đó anh để ở nhà.

Lưu Mang giở cuốn album cũ ra, xem qua những bức ảnh. Tất cả đều được cô và mẹ chụp ở những nơi khác nhau. Lần nào chuyển nơi ở mới, hai mẹ con cô sẽ đều ghi lại cuộc sống thuê nhà của mình, thỉnh thoảng cũng sẽ đi du lịch tự túc giá rẻ một chuyến. Giờ nghĩ lại, những ngày khổ cực đó lại hạnh phúc tới vậy.
Ngón tay cô trượt trên mặt bàn kính lạnh băng, nhìn thấy dưới lớp kính trống không, Lưu Mang hướng ra ngoài hét,
Mẹ ơi,
Cô bước nhanh khỏi phòng ngủ,
Mẹ có thấy bức ảnh con để trên bàn không?

Trình Nhu đang bê máy móc cùng Nhan Thần Mặc hỏi lại,
Ảnh nào cơ?


Không cười là không đẹp đâu nha.
Cô nhìn vào anh đang đứng thẳng tắp, nói.
Mấy lần liền, Lưu Mang đều sẽ bổ nhào về phía anh, kéo khóe miệng lên bắt anh cười. Hồi đó anh thật sự cảm thấy sợ Lưu Mang, cảm thấy cô không giống một bé gái chút nào. Có một quãng thời gian, anh ngày nào cũng trốn tránh cô, lại cũng mong chờ cô sẽ đến tìm anh...
Lưu Mang đang nằm bò dưới đất chớp chớp mắt, giương mắt nhìn Lê Xuyên, đột nhiên ngồi dậy hỏi:
Em còn nhớ trong ví của anh hình như có một tấm ảnh phải không. Cho em tấm ảnh đó đi.

Nhan Thần Mặc ngước mắt lên, không thèm quan tâm đi lướt qua cô, đi thẳng vào gian làm trà sữa.

Dì ơi...

Nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả của Nhan Thần Mặc và mẹ mình truyền tới từ bên ngoài phòng, Lưu Mang xếp lại chồng sách trên giá, khóe miệng hơi run rẩy. Cái tên ranh này, vừa đến đã ra giành công nịnh bợ mẹ mình rồi.
Có thể hiểu là kho lưu trữ ảo trên mạng.
Khi đó Lưu Mang cực kì thích chụp ảnh, mỗi lần chụp ảnh, cô đều sẽ để mẹ mình trang điểm cẩn thận cho mình một lượt, mỗi lần xuất hiện trước camera đều khoe ra dáng vẻ mà mình cho là đẹp nhất, sau đó sẽ nở nụ người ngọt ngào với ống kính, nói một tiếng
Cheese
.
Khi đó, anh còn cảm thấy cô bé mới chuyển đến vừa phiền phức vừa đáng ghét, một ngày mấy lượt đều lôi anh chụp ảnh cùng. Sau đó lại líu ra líu ríu nói chuyện với anh suốt cả ngày.
Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, Lưu Mang có chút thất vọng nói:
Vào đi.

Một đôi chân thon dài hiện ra trước tầm mắt, vừa nhìn đã biết là Lê Xuyên, chỉ có anh mới mặc một chiếc quần bò thành quần vận động thế này thôi, cũng chỉ có anh mới gõ cửa rồi mới vào phòng tìm cô.

Vẫn chưa tìm thấy à?
Lê Xuyên hỏi.

Là tấm ảnh con chụp chung với anh Lê Xuyên lúc ở nhà cũ ấy.

Lê Xuyên đang xách hai cái xô trong tay cũng dừng lại trong sân, im lặng nhìn Lưu Mang.

Mẹ không thấy,
Trình Nhu nói,
Không có ai đi vào phòng con đâu, hay là con để ở chỗ khác rồi.

Sắc mặt của Lê Xuyên cứng đờ, có chút bất ngờ.

Em nói tấm ảnh nào cơ?
Lê Xuyên phủ nhận,
Không có mà.

Lưu Mang chìa tay ra, đợi anh ngoan ngoãn giao nộp ví tiền.
Nhan Thần Mặc nhẹ nhàng nhướng mày, đôi môi dày mỏng vừa phải hướng lên thành một nụ cười kì lạ, giọng nói xấu xa còn mang theo âm điệu không vui và ghen tức, hỏi,
Mẹ Gấu Pooh, dọn dẹp đồ đến đâu rồi. Còn đợi mỗi em đấy.


Nụ cười âm u kia ngày càng đến gần cô hơn, vốn đang là mùa đông, trong phòng lại không có điều hòa, nhìn nụ cười kia cô lại càng cảm thấy lạnh lẽo.

Thành phố Hổ phách, mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa.

Lưu Mang nhìn căn nhà được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, cực kì thỏa mãn hít sâu một hơi.

Từ nay về sau, đây chính là nhà cô, căn nhà chỉ thuộc về một mình cô thôi.

Cô bóc phong thư Lê Xuyên mang tới từ nhà, nhìn hai bức ảnh, trên mặt không nhịn nổi mà hiện ra ý cười.


Đang nhìn gì thế, cười vui vậy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.