Chương 40: ANH VÀ LÊ XUYÊN
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1581 chữ
- 2022-02-04 05:19:33
Hừ, không giống ai đó, trước mặt người này thì thế này, trước mặt người kia lại thế khác. Thấy mẹ em cùng anh Lê Xuyên đi rồi là lạ8i lộ ngay bản tính.
Lưu Mang lảm nhảm nói không dứt.
Bản tính?
Nhan Thần Mặc nhướng lông mày, anh nhìn cô, tò mò muốn ng3he rõ ràng mọi chuyện.
Hồi đó Lê Xuyên và cô cả ngày chỉ nghịch bẩn, mẹ già lúc nào cũng trách cô làm hư anh. Mà sự thực người nào ảnh hưởng tới người nào, không có ai nói chính xác được. Cô không phải là người xui Lê Xuyên phá vườn rau của bà ngoại, cũng không phải cô rủ Lê Xuyên tới ven sông câu cá tới nỗi mất luôn cả lưới, càng không phải là cô là người tranh thủ không có người lớn ở đó mà bắt cả một đống ếch rồi tiêm cho chúng. Đều là do Lê Xuyên đầu sỏ hết.
Có lúc anh Lê Xuyên đóng vai bác sĩ, em là y tá... bây giờ nghĩ lại bao nhiêu ếch bị bọn em làm chết như vậy, cảm thấy khó chịu đến lạ.
Lưu Mang vỗ má, tỏ vẻ nhận lỗi nhìn Nhan Thần Mặc.
Lưu Mang bị anh nhìn tới nỗi không nói thêm được gì, ú ớ cân nhắc một lúc lâu, lại linh hoạt chuyển 9chủ đề. Dáng vẻ cô không nhiễm khói bụi nhân gian nhìn Nhan Thần Mặc đang đợi đáp án của cô, nói,
Để em kể cho anh chuyện về hai 6tấm ảnh này vậy.
Cô không thấy ánh mắt không vui của Nhan Thần Mặc, cúi đầu chỉ nhìn vào tấm ảnh trên mặt bàn.
Nói đến bố gấu Pooh và mẹ gấu Pooh, Lưu Mang giống như được tiếp máu kể không ngừng, không hề nhận ra sắc mặt của Nhan Thần Mặc đã ngày càng nghiêm trọng.
Sinh nhật của em năm đó, anh Lê Xuyên tặng em một chú gấu Pooh... là món đồ chơi đầu tiên của em.
Cô nói,
Anh Lê Xuyên bình thường không nói chuyện nhiều, nhưng thực ra là người ngoài lạnh trong nóng đấy.
Anh đáng ra nên ghen, đáng ra nên nổi trận lôi đình, tức phát điên vì quá khứ của hai người họ. Nhưng anh lại không như vậy, mà im lặng nghe cô kể hết giống như đang nghe chuyện cổ tích vậy. Anh mãi mãi không thể hiểu cô nhiều được như Lê Xuyên, anh muốn biết tất cả mọi thứ có liên quan đến cô, cho dù Lê Xuyên cũng đóng vai trò trong đó. Bởi vì anh tin tưởng rằng, trong cuộc sống chín, mười năm sau này của cô, mình sẽ trở thành trung tâm duy nhất của cô, mà Lê Xuyên nhất định sẽ bị loại.
Lưu Mang hừ hừ hai tiếng, lầm bầm:
Biết ngay là anh không tin mà.
Thời tiết lạnh buốt cũng không thể cản lại những bước chân vui vẻ trong ngày Giáng sinh.
Thành phố S nổi tiếng là thành phố không ngủ, cho dù có là nửa đêm đi chăng nữa thì số người đi lại trong công viên, trong quảng trường vẫn đông đúc, đầy tiếng cười rộn ràng như ban ngày. Ánh đèn trên cầu vượt kết hợp cùng với màu đèn ngũ sắc trên các tòa nhà cao tầng giống như một bức họa cuốn kéo dài không có điểm kết thúc.
Chiếc váy trông rất vừa người, cũng rất hợp với cô. Lưu Mang cười nhẹ:
Đó là quà gặp mặt của dì Bùi tặng em, cũng là bộ quần áo em thích nhất hồi đó.
Cô vẫn còn nhớ rõ, cô vốn rất thích mặc váy, nhưng từ sau khi nhà bị cháy, bản thân lại không còn được tiếp xúc với chiếc váy nào nữa. Tất cả đều là những bộ đồ thừa cũ của con trai. Bộ váy đầu tiên cô có lại là được dì Bùi tặng. Cô vui vẻ mấy ngày liền, chỉ tiếc không thể ngày nào cũng mặc chiếc váy xanh lục ấy.
Í? Lưu Mang trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn Nhan Thần Mặc đang nhìn về một chỗ nào đó, vẻ mặt miễn cưỡng. Anh đang mời Lê Xuyên sao, tại sao chứ? Lưu Mang liếc nhìn anh một lúc lâu, xác nhận lại thêm một lần nữa mới nở một nụ cười ngốc nghếch.
Thực ra có lúc đến bản thân cô còn không thể tin được một người hướng nội, ít nói, chín chắn như anh Lê Xuyên có thể làm ra mấy trò ấy, cũng bởi vì những trò đó anh chỉ chơi với mình nên bản thân cô lại càng thích anh hơn. Bởi vì anh Lê Xuyên của cô khác với Lê Xuyên trong mắt những người khác, vậy nên cậu trai thỉnh thoảng lại trong nóng ngoài lạnh chỉ thuộc về tuổi thơ của một mình cô mà thôi.
Ánh mắt của Nhan Thần Mặc liếc quanh bốn phía, chống một tay lên mặt bàn, rầm rì hai tiếng,
Nếu hai người bọn em đã chơi với nhau vui như vậy, vậy thì bữa tiệc Giáng sinh mấy hôm nữa cứ đi cùng nhau đi.
Anh biết không, anh Lê Xuyên lúc đó là người rất hướng nội. Cho dù ở nhà của mình thì anh ấy cũng không thích nói chuyện với ai. Mỗi lần em tới nhà hoặc nhà bà anh ấy rủ đi chơi, anh ấy đều ngồi yên ở một chỗ đọc truyện tranh, nếu không thì cũng là đọc sách...
Nhan Thần Mặc liếc cô một cái, Lưu Mang tiếp tục nói:
Lúc vừa thành hàng xóm của anh ấy, ngày nào em cũng chạy sang rủ anh ấy đi chơi. Vì mấy cô bé xung quanh đều không thích em, họ đều cười nhạo quần áo em mặc nhìn không đẹp, nhìn cứ như cô bé Lọ Lem vậy,
Nói tới đây, giọng nói của cô trầm xuống, mang theo chút tủi thân,
Trận hỏa hoạn kia vừa xảy ra không lâu, tiền đâu ra mà mua quần áo đẹp chứ, đồ khi đó em mặc đều là quần áo cũ của người thân bạn bè. Có thể tìm được đồ vừa người là mẹ em đã thấy đủ rồi.
Hàng mi dài của Nhan Thần Mặc run run, anh thay đổi nét mặt nặng nề trước đó, lại nhìn chiếc váy liền màu xanh lục trong bức ảnh, buồn bã hỏi:
Vậy chiếc váy trong tấm ảnh này thì sao?
Lúc đầu, Lưu Mang cũng cảm thấy anh Lê Xuyên không thích mình, còn trốn cô không chơi với cô. Nhưng sau này cô lại phát hiện ra mỗi lần chơi trò gia đình một mình, anh Lê Xuyên đều sẽ đứng ở chỗ không xa nhìn về phía mình, sau đó sẽ ra vẻ gắng gượng chủ động đi tới chơi cùng cô. Lưu Mang cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui. Cuối cùng cũng tìm được một người bạn có thể chơi với mình ở nơi xa lạ này rồi.
Có một khoảng thời gian, em và bố mẹ ra ngoài chơi. Lúc về, bà ngoại anh Lê Xuyên bảo với em là ngày nào anh ấy cũng sang tìm em, còn hỏi em đã về chưa.
Nói tới đây, Lưu Mang cười nhẹ một tiếng.
Lưu Mang nói tiếp:
Sau đó chú Lê cũng mua một chiếc máy ảnh...
Nhan Thần Mặc không nói gì, Lưu Mang thở hắt ra, giống như vừa trút được gánh nặng, tiếp tục kể về tấm ảnh thứ hai.
Hai5 tấm ảnh này chứa đầy ắp kí ức tuổi thơ của hai người bọn cô. Một tấm là lúc vừa mới quen Lê Xuyên, anh nhất quyết giữ khoảng cách cùng cô, không muốn tiếp xúc. Hai đứa trẻ tuy nắm tay cùng đứng chung một chỗ, nhưng giữa hai cánh tay vẫn còn một khoảng cách lớn.
Không nhiễm khói bụi nhân gian (不食人间烟火): Chỉ những người không giống với người phàm tục bình thường, có thể nói về ngoại hình thoát tục hoặc ám chỉ tính cách kỳ quặc.
Nhà bà ngoại Lê Xuyên?
Nhan Thần Mặc nghi hoặc hỏi.
Vâng, có thể nói nhà bà ngoại anh Lê Xuyên là hàng xóm của nhà em, cũng chỉ cách nhau một tấm ván gỗ thôi.
Lưu Mang chỉ vào vết bẩn trên khoé miệng của chú gấu Pooh, tiếp tục nói,
Lúc bọn em chơi trò gia đình, mấy đứa trẻ xung quanh cũng muốn đến chơi cùng. Nhưng anh Lê Xuyên không đồng ý, đành phải lấy gấu đồ chơi ra cho đủ số người trong nhà. Gấu Pooh là con, em là mẹ, anh ấy là bố. Mẹ phải nấu cơm, bố thì phải đi làm ruộng,
Đôi mắt sáng rực của Lưu Mang cười híp cả lại, nhìn gương mặt dần bình tĩnh trở lại của Nhan Thần Mặc, cô nói,
Anh biết không, vì chơi trò gia đình mà anh ấy phá hơn nửa khu vườn rau của bà ngoại, mỗi ngày đều hái một chút, có lúc còn nhổ luôn cả rễ lên...
Nhan Thần Mặc khẽ nhướng lông mày, chớp mắt quan sát cô, dáng vẻ này rõ ràng là không tin tưởng Lê Xuyên theo lời cô kể.
Em chắc chắn không phải là em bắt ếch cho Lê Xuyên làm chết sao?
Nhan Thần Mặc hoài nghi hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.