Chương 41: RA VẺ CŨNG GIỐNG ĐẤY
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1496 chữ
- 2022-02-04 05:19:31
Không thể phủ nhận, cái tên đẹp trai Nhan Thần Mặc này hôm nay đã giúp không ít việc cho mẹ cô. Anh làm nhiệm vụ tuyên truyền rất tốt,8 khai trương quán chưa bao lâu, người ta đã xếp thành một hàng dài trước cửa rồi. Mẹ cô bận bù đầu, anh lại tìm mấy cô bé khóa dưới t3ới giúp chạy việc mới có thể đáp ứng được số lượng đơn hàng khổng lồ như vậy.
Lưu Mang phối hợp gật đầu,
Ừ ừ ừ, vậy anh muốn9 uống bao nhiêu thì uống,
Cô lấy điện thoại ra đọc tin nhắn trả lời của Lê Xuyên, có chút hụt hẫng nói,
Anh Lê Xuyên bảo tối nay câ6u lạc bộ của anh ấy có hoạt động, sợ là không qua được rồi.
Nhan Thần Mặc cũng không ngạc nhiên chút nào, câu lạc bộ nào cũn5g đều có hoạt động đêm Giáng sinh, cho dù không có hoạt động thì Lê Xuyên cũng sẽ nhận được thiệp mời, có mỗi cô ngốc này mới nghĩ rằng tên Lê Xuyên đó sẽ đến thôi.
Cô rút điện thoại ra, đổi lại avatar, đọc tin nhắn Lê Xuyên gửi tới, cô có chút kinh ngạc. Không ngờ anh Lê Xuyên lại nhận lời mời tham gia hoạt động của câu lạc bộ Taekwondo rồi, đúng là bị Nhan Thần Mặc khích rồi mà. Không giống anh chút nào hết.
Nhan Thần Mặc đột nhiên tăng tốc làm Lưu Mang nắm điện thoại trong tay, ôm chặt lấy anh.
Đừng có nhắn tin cho trúc mã của em sau lưng anh.
Anh vẫn nhìn về phía trước cằn nhằn.
Nhan Thần Mặc thấy cô dừng lại ở trước cửa, ấm áp duỗi hai tay ra, bước về phía trước muốn ôm cô cùng đi.
Anh không để cô từ chối, một tay ôm eo cô, đi gần tới phòng hoạt động của câu lạc bộ, anh mới bước chậm lại, chậm rãi mở cánh cửa ra.
Tất cả đều phù hợp với hình tượng trong tin đồn của Nhan Thần Mặc, nhưng trong mắt Lưu Mang, cô chỉ thấy cái tên nhóc này đúng là biết diễn! Trước mặt học muội thì ra vẻ nghiêm túc, trước mặt mẹ cô thì giả vờ là người tốt, trước mặt bác Nhan thì lại ra dáng một đứa con trai lớn bỡn cợt nhưng lại sẽ không làm cha mình lo lắng, nhưng chỉ khi ở riêng cùng với cô, anh mới bộc lộ rõ bản tính của mình.
Sau lưng anh?
Lưu Mang không phục cãi lại:
Em quang minh chính đại có được không hả.
Chiếc xe phóng nhanh như gió, cơn gió thổi những bông tuyết nhỏ vào mặt cô lạnh thấu xương.
Xung quanh quảng trường đều thắp đèn neon, Nhan Thần Mặc cùng với Kim Hạo Vũ vừa đến lấy đồ, hai người cùng nhau đem bốn mươi năm mươi cốc trà sữa để lên xe, lúc này mới chào tạm biệt Trình Nhu.
Mẹ, mẹ nhớ về sớm đấy. Tối nay bọn con có hoạt động nên con về ký túc luôn.
Ừ,
Trình Nhu đồng ý, không quên dặn đi dặn lại,
Con gái con đứa cũng đừng chơi vui quá đấy.
Hội trưởng!
Học trưởng!
Các thành viên vừa thấy Nhan Thần Mặc bước vào đều lần lượt chào hỏi anh. Còn anh thì ra vẻ đẹp trai,
ừ ừ
hai tiếng như không nhìn thấy, dắt cô tới khu xếp trà sữa cạnh cửa sổ.
Nhan Thần Mặc liếc qua cô một cái, chỉnh lại quần áo, bộ dáng cao cao tại thượng, lạnh lùng nói:
Đừng để mọi người đợi lâu.
Hừ, anh cứ ra vẻ nghiêm túc giả bộ ngầu đi. Lưu Mang lảo đảo theo sát anh.
Vừa bước vào hội trường, cảm nhận được hơi ấm từ cửa lớn thổi tới, cả người cô mới có cảm giác ấm hơn một chút.
Nhan Thần Mặc giơ điện thoại của cô lên cao, đến khi Lưu Mang bỏ cuộc không đòi lại nữa, anh mới hài lòng hạ tay xuống, gửi tin nhắn âm thanh cho Lê Xuyên:
Cậu sợ tôi nên mới không tới đúng không, Lê Xuyên.
Anh nhìn bộ dáng nổi trận lôi đình của Lưu Mang liền có chút đắc ý, ảnh avatar vừa đổi kia, chắc Lê Xuyên sẽ là người đầu tiên nhìn thấy. Không biết biểu cảm của cậu ta sau khi nhận được tin nhắn sẽ thế nào nhỉ, Nhan Thần Mặc cực kì tò mò.
Nhan Thần Mặc, sao anh lại có thể tuỳ tiện dùng máy của em gửi tin nhắn vậy chứ!
Lưu Mang lấy lại được điện thoại liền đánh vào người anh, không ngờ rằng Nhan Thần Mặc lại nhanh chân chạy về hướng cửa hàng, lại còn không biết ngại mà cầu cứu mẹ cô nữa.
Cô không dám mở miệng, chỉ sợ vừa mở miệng ra đã bị không khí lạnh ùa vào lồng ngực, sau đó lục phủ ngũ tạng của cô bị đông hết thành băng.
Xe dừng lại trước cửa phòng thể chất, Lưu Mang thở hắt ra mấy tiếng
ha ha
, lại thấy gương mặt bị gió thổi cứng đơ của Nhan Thần Mặc.
Anh không lái chậm hơn được một chút à?
Lưu Mang khó khăn lắm mới ấm lại một chút, quệt quệt chiếc mũi bị lạnh đến đỏ bừng, trừng mắt với anh.
Dì ơi! Mang Mang đánh con nè!
Giọng anh rất lớn, cứ như thể sợ Trình Nhu không nghe thấy vậy, đến cả những người đang xếp hàng mua trà sữa cũng quay đầu nhìn Lưu Mang đang đuổi theo anh mà khựng lại.
Cái tên không biết xấu hổ này.
Lưu Mang giả vờ thành dáng vẻ con gái khuê tú nhà giàu, bước chân chậm lại, chầm chậm đi vào trong cửa hàng. Quân từ báo thù mười năm không muộn, nói gì đến muộn hơn có hai phút này. Cứ đợi về trường xem, em cho anh biết tay.
Mọi người tối nay cứ vui hết mình, chỗ này đều là Mang Mang mời.
Nhan Thần Mặc cầm một cốc trà sữa lên, mở nắp, đưa tới bên miệng cô.
Hở? Cô mời sao? Sao cô lại không biết vậy. Lưu Mang ngước mắt nhìn anh, đưa đầu qua, hút một ngụm trà sữa, lại thấy Nhan Thần Mặc đưa cốc lên bên miệng mình, uống một ngụm, vô cùng hài lòng khen ngợi vài câu:
Tay nghề của Mang Mang tốt thật đó.
Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng thân mật chụp ảnh như vậy, trừ từ trên cổ đổ lên, cả người còn lại của cô đều bị cuốn kín như một chiếc bánh tét.
Nhan Thần Mặc nhanh chóng tự chụp một bức, đổi luôn thành avatar tài khoản Wechat của cô.
Ài, anh...
Lưu Mang không muốn kiêu ngạo khoe khoang tình cảm như thế, ngoại trừ mấy người bạn thân hoặc bạn học ra thì hầu như những người khác trên vòng bạn bè của cô đều không biết chuyện cô đã thoát kiếp FA.
Lưu Mang sốt ruột đồng ý, ngồi lên chiếc xe máy Nhan Thần Mặc vừa mới mua, chỉnh lại khăn quàng cổ, đội chiếc mũ màu đỏ tươi vào xong mới ôm chặt eo Nhan Thần Mặc.
Chiếc xe chầm chậm chạy ra khỏi quảng trường đông đúc, Nhan Thần Mặc mở miệng nói chuyện, hơi khói màu trắng bị gió thổi về đằng sau,
Em có chắc là không muốn đi về cùng Hạo Vũ không?
Không,
Lưu Mang dán chặt má lên lưng anh, để như vậy một lúc lâu, gương mặt cô cũng ấm lên,
Ngồi trên chiếc mô tô thế này về trường thì ngầu biết bao.
Cô liếm liếm môi, trong lòng đã lên kế hoạch sẵn lúc nữa sẽ báo thù chuyện lúc nãy thế nào.
Anh giật lấy điện thoại của Lưu Mang, cúi sát người vào, đặt cằm lên vai cô, cánh tay dài duỗi thẳng.
Anh làm gì thế?
Lưu Mang hỏi.
Đừng cử động, bọn mình cùng chụp một kiểu ảnh đi.
Trong tiếng cảm ơn khách sáo của mọi người, Lưu Mang ngượng ngùng cười cười. Cô không mất tiền cũng không mất sức gì, tất cả đều là trà sữa anh làm. Xem ra là Nhan Thần Mặc muốn giúp đỡ cô, Lưu Mang đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quảng cáo miễn phí này rồi. Hét to một tiếng, quảng cáo cho quán trà sữa nhà mình, chỉ là lúc vừa mới nhìn thấy tên quán in trên cốc, cô liền ngây người.
Trà sữa Lưu Manh.
Nhan Thần Mặc hùa theo tiếng hét của cô,
Đều nhờ vào tên của Lưu Mang, tôi mới nghĩ ra được cái tên sáng tạo thế này đấy,
Anh không nhìn đôi mắt trợn tròn của Lưu Mang, nói,
Khai trương mười ngày, thành viên câu lạc bộ sẽ được giảm 50% giá tiền, mua càng nhiều tặng càng nhiều...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.