Chương 42: THEO KHÔNG KỊP


Cây thông Noel đặt ở giữa phòng, toả ra ánh sáng nhiều màu sắc, tiếng nhạc nhẹ nhàng bao trùm lấy toàn bộ hoạt động trong hội tr8ường.

Kim Hạo Vũ bỗng nhiên gõ vào chiếc trống vừa được mang đến, phát ra âm thanh chấn động, khiến mọi người trong hội3 trường đều im lặng lại.

Anh ta khuơ gậy đánh trống trong tay, nói to,
Các anh chị em, lấy tiếng trống của tôi làm chu9ẩn, mọi người cùng ngồi thành một vòng tròn nào. Chúng ta phải biết quý trọng một tiếng cuối cùng này...

Không ít người hùa theo nói muốn xem quần của Nhan Thần Mặc, cũng không ít người lại truy vấn cô nhìn thân thể của Nhan Thần Mặc vào lúc nào.

Em muốn nhìn thấy cơ thể của anh vậy sao.
Nhan Thần Mặc đứng dậy, gương mặt thâm sâu không thể dò xét nhìn cô, làm cô bỗng cảm thấy có chút chột dạ. Cô chỉ đơn thuần muốn mượn tiếng hùa theo của mọi người làm cho cái tên này phải lúng túng thôi, chứ chưa từng nghĩ qua việc thật sự lột quần của anh ra.
Nhan Thần Mặc cười hư hỏng với cô, dang rộng hai tay, dáng vẻ như cá nằm trên thớt mặc người xử lý, nói:
Vậy em tới luôn đi.


Sôi động vậy, đang chơi cái gì vậy.
Một âm thanh dịu dàng như ngọc vang lên, có chút lạc điệu với tiếng cười nói trong phòng.
Mọi người đều nhìn Lê Xuyên đang đứng ở cửa, âm thanh cũng nhỏ dần đi.

Anh ta là ai vậy?
Không ít tân sinh viên chưa hề biết đến Lê Xuyên, mà những thành viên cũ ở đây lại theo phe Nhan Thần Mặc, cho nên thái độ với Lê Xuyên không có chút thân thiện nào.
Cẩu lương (thức ăn của chó): Các cặp đôi yêu nhau thường hay show các hành động thân mật, tình cảm, và các FA thường gọi đó là cẩu lương.
Lưu Mang liếm liếm môi, cố gắng kiềm lại không để bản thân bật cười, gương mặt ngượng ngùng đỏ hồng nói,
Không phải vì em thích gương mặt của anh,
Dừng lại một chút, tất cả mọi người đều chờ đợi được nghe nguyên nhân của cô, Nhan Thần Mặc nhướng mày, nhìn nụ cười ngốc nghếch trên gương mặt cô,
mà là bởi vì thân hình của anh...


Oa!

Nhan Thần Mặc vui vẻ khi thấy
người gặp nạn
, anh nhìn cô, cười nói:
Ai bảo em toàn chuyền chậm nửa nhịp.

Lưu Mang trợn mắt nhìn khuôn mặt nham hiểm của Nhan Thần Mặc. Nếu không phải do anh sống chết cũng không nhận bóng thì sao quả bóng lại có thể cứ kẹt mãi tại chỗ của cô chứ. Cô không phục đi tới bên cạnh Kim Hạo Vũ, ôm chiếc hộp tối lên lắc lắc, mong có thể bốc được nhiệm vụ trò chơi dễ qua.
Tỉ mỉ chọn lựa một hồi, Kim Hạo Vũ chớp chớp mắt với Lưu Mang, cười nhẹ một tiếng,
Chị dâu.


Cởi ra!

Cái đồ không biết xấu hổ này, không ngờ da mặt anh lại dày đến vậy! Cô đúng là theo không kịp mà. Người nào lúc trước nói
Nếu muốn trị bọn lưu manh thì phải lưu manh hơn chúng
chứ, xem ra chiêu này không thể áp dụng với Nhan Thần Mặc rồi, ai bảo anh cứ hùa theo, mà cô thì lại vẫn còn lại chút tiết tháo vậy chứ.
Nhan Thần Mặc dang tay, vô cùng mong đợi, ung dung nhìn cô đứng trước mặt mình.
Lưu Mang cân nhắc, cuối cùng lại đi về hướng Nhan Thần Mặc.
Mấy người này muốn nghe mấy lời tình cảm sướt mướt buồn nôn đó, cô lại càng không muốn cho bọn họ toại nguyện.
Em trai yêu quý, muốn đấu với chị đây hả, vậy thì chị sẽ giúp em đạt được mục đích.
Lưu Mang chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi đầy người, dù sao thì Kim Hạo Vũ với Nhan Thần Mặc đều là cùng một loại người. Lại nghĩ đến quy tắc trò chơi cũng coi như công bằng minh bạch, cô lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô chậm rãi mở dải giấy màu hồng ra, vừa đọc được dòng chữ trên mặt giấy, cô sầu tới nhíu mày, có chút bất lực, lại có chút cạn lời,
Tỏ tình với một người.

Thôi được rồi, mấy trò chơi này đúng là bình mới rượu cũ, toàn bẫy người khác như cái trò nói thật hay thử thách kia.
Nếu là những lúc bình thường, cô chắc chắn sẽ không làm thế này. Chỉ là không khí tối nay có chút sôi động, hội trưởng của bọn họ thì lại muốn tự tìm phiền phức, vậy thì cô liền lợi dụng cơ hội này, để mọi người chuyển sự chú ý sang người khác vậy.
Lưu Mang đi tới trước mặt Nhan Thần Mặc, dáng vẻ ngại ngùng kiều mị, đôi mắt lúng liếng đưa tình nhìn anh, ngại ngùng nói:
Nhan Thần Mặc, em thích anh.


Ai dô! Hội trưởng với bạn gái hai người này lại bắt đầu rắc thức ăn cho chó rồi, cẩu độc thân đang cảm thấy bị ngược.

Làm ơn! Cô thật sự không xuống tay được mà.
Mọi người ầm ĩ suốt mấy phút đồng hồ, cuối cùng có người không nhịn nổi tò mò, xông lên định tụt quần của Nhan Thần Mặc ra, lại bị anh nhẹ nhàng chặn lại, đánh cho người cán sự đó ngã rạp dưới đất như chó ăn cứt, kêu la oai oái.
Ánh đèn trên cây thông Noel phát ra ánh sáng lập lòe, hòa cùng tiếng cười nói vui vẻ tạo nên không khí của mùa lễ hội.
Một vài nam s6inh đang ngửa đầu uống rượu đọ tửu lượng, cũng có mấy người lại đang thi đá cao vỡ bảng gỗ, nghe thấy thông báo của Kim Hạo Vũ,5 mọi người liền nhanh chóng ngồi vào chỗ như những đứa trẻ ngoan ngoãn.
Đánh trống truyền hoa là trò chơi truyền thống cũ rích. Lưu Mang và Nhan Thần Mặc ngồi ở giữa, trong lòng có chút khẩn trương. Cô thích chuyền bóng cho người khác để xem họ biểu diễn, chứ lại không thích là người nhận bóng tí nào. Nhưng tiếng trống của Kim Hạo Vũ lại đều nhắm đến lúc trái bóng rơi vào tay cô là ngừng lại, đúng là đang bắt nạt cô mà.
Hát thì cũng hát rồi, mấy món công phu mèo cào cô cũng thể hiện luôn rồi. Giờ còn muốn cô biểu diễn gì nữa đây.

Mang Mang, bụng hội trưởng có mấy múi vậy? Múi có to không?
Có người hỏi theo sát sao.
Lưu Mang bỗng cười ha ha hai tiếng,
Nhất là dáng vẻ khi anh mặc chiếc quần lót sọc đen nhìn cực kì đẹp trai!
Nhan Thần Mặc dựa người vào gương, ngẩng đầu nhìn gương mặt của cô đã không còn chút ngượng ngùng nào, khóe miệng anh hướng lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.

Mọi người có muốn xem một chút không!
Lưu Mang nói to, thu được vô số tiếng hoan hô.
Ấy! Câu này mang nhiều nghĩa lắm đó. Nếu là ý bảo cô cởi quần anh trước mặt bao nhiêu người thế này… Không được! Không được!

Cởi ra!


Cởi ra!

Không khí vui vẻ bỗng trở nên nhạt nhẽo, Kim Hạo Vũ không muốn để hội trường trở nên im lặng, liền đánh một hồi trống, cực kì giống với đoạn chào mừng người nổi tiếng xuất hiện trên ti vi hay có.


Anh Lê Xuyên!
Lưu Mang cười chạy về phía anh, ngẩng đầu vui vẻ cười nhìn anh,
Anh tới rồi.



Ừ,
Anh đáp nhỏ một tiếng, lại nhìn Nhan Thần Mặc đang đứng ở chỗ cũ nhìn về phía này, cười nhạt nói,
Hội trưởng Nhan Thần Mặc đã có lời mời thể hiện tấm lòng tốt đẹp thế, sao anh lại từ chối được.


Nhan Thần Mặc đi vài bước đã tới bên cạnh Lưu Mang, lạnh lùng chào hỏi:
Chào mừng.


Hai chữ giả tạo vô cùng, nghe vào liền cảm thấy có chút giống đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến.

Hồng Môn Yến (鸿门宴): Chỉ một cái bẫy, hoặc một tình huống nhìn thì tưởng là vui vẻ nhưng thực ra lại vô cùng nguy hiểm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.