Chương 43: HAI NGƯỜI ĐÀN ÔNG ẤU TRĨ


Kim Hạo Vũ kinh hoàng nhìn sang Nhan Thần Mặc, vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo ác liệt của anh, anh ta liền nhanh chóng lục lọi trong thù8ng giấy, nhìn thấy mẩu giấy màu vàng trong lòng bàn tay chưa bị ai động vào, anh ta mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.


Không biết3 anh Lê Xuyên bốc được cái gì mà đi lâu vậy nhỉ.
Lưu Mang dựa vào cánh tay của Nhan Thần Mặc, lẩm bẩm nói.
Nhan Thần Mặc lại k9hông có chút hứng thú nào, lạnh lùng trả lời:
Một chút nữa là được biết rồi còn gì.

Hộp nhạc vẫn còn đang chuyển động, Kim Hạ6o Vũ lại đánh trống cho qua thời gian.
Trong mắt cô chỉ nhìn thấy Nhan Thần Mặc đang không vui, bản thân vô cùng để ý tới cảm xúc của Nhan Thần Mặc. Lê Xuyên biết điều đó. Lê Xuyên liếc nhìn một cái, ánh mắt u tối mất đi màu sắc, tới khi kết thúc bản nhạc, anh mới miễn cưỡng mỉm cười.

Ái chà, hai người đúng là không hổ danh tài tử được người ta công nhận. Tối hôm nay đúng là có phúc được nhìn thấy tận mắt rồi.
Có người vỗ tay khen ngợi.
Đá vỏ chai: còn gọi là hắc diệu thạch, có màu đen bóng.

Không nghĩ tới là Mang Mang còn biết thổi kèn đấy.
Một số người nhỏ giọng nói.
Lưu Mang liếm liếm môi, có chút không tự nhiên, cười cười. Cũng không phải biết rõ, cô chỉ biết sơ sơ một chút thôi. Cô cười nhẹ hai tiếng,
Là được anh Lê Xuyên dạy đó.

Lúc trước Lê Xuyên chính là
nguồn tài nguyên
tốt nhất của cô, có bài nào không biết cô liền tìm anh Lê Xuyên, muốn học nhạc cụ cũng tìm anh Lê Xuyên.
Lúc anh Lê Xuyên biết tiếng Anh, thì cô mới chỉ biết đọc từ
apple
, anh Lê Xuyên sẽ dạy cô mấy từ khẩu ngữ nhập môn. Lúc Lê Xuyên mới học taekwondo, cô cũng sẽ hiếu động để anh Lê Xuyên dạy cho mình. Lâu dần, Lê Xuyên liền trở thành một thầy giáo nhỏ của cô.

Anh Lê Xuyên, em cũng muốn học một nhạc cụ.
Khi đó Lưu Mang thấy những đứa trẻ khác đều biết đánh đàn dương cầm, biết nhảy múa, cô liền cảm thấy thật ngưỡng mộ, nhưng lại biết rõ điều kiện gia đình của bản thân căn bản không đủ để lo cho chi phí tập luyện. Cô chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn Lê Xuyên đang đánh đàn dương cầm.
Lê Xuyên không nói gì, chỉ lấy trong túi áo ra hai cây kèn harmonica, một ngắn một dài, một đỏ một đen, vô cùng hợp với trang phục của Lăng Vi.
Lê Xuyên đưa mẩu giấy cho Kim Hạo Vũ, lịch sự chậm rãi nói:
Biểu diễn tài năng.

Kim Hạo Vũ đánh rơi gậy gõ trống, đi tới trước cửa,
ơ hơ
một tiếng:
Nữ thần Lăng Vi đây mà, mời vào mời vào.

Anh ta vô cùng nhiệt tình với Lăng Vi, mà trong mắt Lăng Vi lại chỉ có một mình Lê Xuyên với vẻ mặt lạnh lùng.

Thật sao?
Lưu Mang phấn khích nhìn Lê Xuyên cao hơn cô một cái đầu.

Ừ.

Kim Hạo Vũ nhận lấy mẩu giấy, kiểm tra lại một lần, lại nhìn kèn harmonica trong tay Lê Xuyên, mới hiểu ra tại sao Lê Xuyên lại đòi đi súc miệng.

Mang Mang,
Đôi môi mỏng của Lê Xuyên hé mở, anh dịu dàng hỏi,
Em có đồng ý thổi với anh một đoạn không?


Em đã lâu rồi không thổi, anh chọn bài nào đơn giản thôi nha.
Lưu Mang áp sát người Lê Xuyên, hạ thấp giọng nói. Cô không muốn vì không theo được điệu nhạc của Lê Xuyên mà xấu hổ trước bao nhiêu người đâu, không chừng Nhan Thần Mặc cũng cười chết cô mất.
Lê Xuyên cười ấm áp, vô cùng cưng chiều,
Anh biết rồi,
anh nghĩ một chút, nói,
Bài Sky Castle thì sao, em còn nhớ không?


Lê Xuyên.
Ở ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo.
Chỉ thấy Lăng Vi mặ5c trên người một chiếc váy màu đỏ, trên vai còn vắt một chiếc khăn quàng dày dặn đắt tiền, đứng đó nhìn về phía bên kia hành lang.
Lê Xuyên dừng lại, mười ngón tay thon dài rơi xuống những phím đàn màu trắng ngà, nhìn cô một lúc lâu. Mấy ngày hôm sau, Lê Xuyên liền tặng cô một món quà. Chính là một chiếc kèn harmonica.

Harmonica đơn giản hơn là đàn dương cầm, cũng không đắt, tiện mang theo. Anh có thể dạy em.

Lê Xuyên bước tới, dừng lại với cô ta ở cửa phòng múa.

Em tới câu lạc bộ của anh tìm anh, mọi người bảo anh tới đây rồi nên em mới tới xem sao.
Nụ cười của Lăng Vi giống như đã được huấn luyện cho nên lúc nào cũng nở trên môi, nhìn rất tự nhiên, không có chút khiên cưỡng nào, dịu dàng nho nhã, giống như một thiên kim tiểu thư danh môn vọng tộc.

Cùng vào đi, ở đây sôi động lắm.
Lê Xuyên nói với cô.
Lăng Vi gật đầu, chỉnh lại chiếc áo choàng, bước chân nhẹ nhàng đi vào, cùng anh đứng ở trung tâm phòng múa.
Hộp nhạc trong cây thông Noel vẫn phát ra tiếng nhạc. Lưu Mang ngước mắt lên, nụ cười ngày càng đáng yêu hơn, đôi mắt đen phản chiếu ánh sáng giống như thuỷ tinh.
Lưu Mang cảm thấy giờ phút này bọn họ như được trở về giống như trước đây, đứng trước mặt người lớn, cùng thổi bài
Hai chú hổ
.
Lưu Mang ngây người, do dự một lúc mới cười đáp ứng. Cô không quá coi trọng hình tượng như Lê Xuyên, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, súc miệng ùng ục rồi nhổ luôn vào thùng rác.
Lưu Mang nhìn ý cười ấm áp quen thuộc của Lê Xuyên, ngượng ngùng gãi đầu, cô biết trong lòng Lê Xuyên lại đang thầm cười nhạo cô rồi. Chỉ là cô lại không nhìn thấy gương mặt âm trầm của Nhan Thần Mặc lúc ngồi xuống đất, đôi mắt đen như đá vỏ chai giống hệt một vực thẳm không đáy, toả ra từng đợt khí lạnh.
Lưu Mang gật đầu, nở nụ cười, dưới ánh đèn càng thêm rực rỡ.

Vậy để em múa phụ họa đi.
Lăng Vi xung phong nhận việc, cởi chiếc áo choàng ra, bên trong mặc một chiếc váy dài hở vai màu đỏ, chứng tỏ vừa mới tham gia dạ hội trường về.
Chỉ là gương mặt Lê Xuyên vẫn thờ ơ như cũ, để lại Lăng Vi một mình ở đó nói chuyện với thành viên câu lạc bộ.

Ở đây còn nước không?
Giọng nữ tươi mát cất lên, phá vỡ những âm thanh ồn ào, giống như một dòng nước mát rót vào tai người nghe.
Lê Xuyên đưa chiếc kèn hai mươi tư lỗ lên miệng, Lưu Mang cũng nhanh chóng nhớ lại bản nhạc, giơ ngón tay OK với Lê Xuyên, rồi đưa chiếc kèn màu đỏ lên miệng.
Giai điệu du dương tươi mới cùng dáng múa uyển chuyển trong làn váy đỏ bổ trợ cho nhau.
Lê Xuyên dặn cô trước khi thổi nhất định phải súc miệng, như vậy mới bảo quản tốt được chiếc kèn. Anh Lê Xuyên còn bảo cô...
Lê Xuyên lúc đó mấy tuổi, cô quên rồi. Chính mình lúc đó mấy tuổi, cô cũng quên luôn rồi. Cô chỉ biết anh Lê Xuyên đối xử với cô rất tốt, có chuyện gì đều chia sẻ với cô. Lê Xuyên giống như sự tồn tại của thần linh, không có gì là không thể làm.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Mang biểu diễn trước mặt các bạn học, không kiểm soát được mà gây ra một số lỗi ngoài ý muốn trong bài biểu diễn, ánh mắt cô quét qua nhóm người đang vỗ tay khen tốt, dừng lại trên gương mặt âm trầm của Nhan Thần Mặc, chiếc kèn bỗng phát ra tiếng âm thanh không hòa hợp chút nào với giai điệu, cô liền lập tức dừng lại.
Lê Xuyên vẫn đang thổi harmonica, cô ngại ngùng nhìn anh cười, thấp giọng nói:
Em quên mất đoạn sau rồi.
Nói xong lại nhìn về phía Nhan Thần Mặc đang ngồi, nặng nề bước về phía anh.

Jingle bells, Jingle bells, Jingle all the way!
Lê Xuyên chìa ra chiếc kèn harmonica ngắn màu đỏ chuyên để thổi nhạc Blues, nhìn Lưu Mang.
Nhạc Blues có nguồn gốc từ những điệu hát của miền tây châu Phi, được các nô lệ da đen mang sang Bắc Mỹ, đặc biệt là vùng châu thổ sông Mississippi tại miền nam Hoa Kỳ.
Ánh đèn neon cùng ánh đèn nhiều màu sắc chiếu lên một bên thân áo khoác đen của Lê Xuyên và chiếc váy dài màu đỏ trên người Lăng Vi, trông vô cùng xứng đôi.

Chị Lăng Vi, chị cứ ngồi tự nhiên đi. Anh Lê Xuyên phải biểu diễn rồi.
Tuy là không biết nhiệm vụ của Lê Xuyên là gì, nhưng Lưu Mang lại cực kì mong đợi. Cô muốn nhìn thấy Lê Xuyên hành động khác thường, muốn được nhìn thấy một Lê Xuyên đa tài đa nghệ biểu diễn, chỉ cần người kia là Lê Xuyên thì cô tin tưởng mọi thứ đều sẽ hoàn mỹ.
Lưu Mang cầm một cốc trà sữa đưa qua,
Vẫn còn nóng đó ạ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.