Chương 44: NHẮM MẮT LẠI


Giọng nói của ba người rất nhỏ, chỉ có bọn họ mới nghe rõ. Hẳn là do Nhan Thần Mặc cũng không muốn vì một cốc trà sữa mà bị người xung quanh thì thầ8m to nhỏ.


Tiền là do tôi trả.
Nhan Thần Mặc nhướng đôi mắt đen mờ mịt lên nhìn chằm chằm vào Lê Xuyên. Anh đây không nhìn nổi cái dáng vẻ3 cho mình là nhất, không ai bì nổi của Lê Xuyên.

Lưu Mang cảm thấy xấu hổ, trong lòng thầm gào thét sao bản thân lại tìm được một anh bạn t9rai keo kiệt thế này chứ. Cô dịch vào sát người Nhan Thần Mặc, nhưng anh lại không hiểu mấy động tác ám hiệu của cô chút nào.
Lưu Mang chỉ coi như đang được khen ngợi, còn không quên đắc ý một phen,
Đương nhiên rồi.

Hộp nhạc vẫn đang chuyển động, không ít người đã lục tục rời đi. Chỉ còn lại khoảng mười người vẫn chưa chơi tận hứng giữ Lê Xuyên và Lăng Vi ở lại tiếp tục trò chơi vừa rồi. Lưu Mang cảm thấy trò đánh trống truyền hoa này không thú vị chút nào, bọn họ chắc chắn là đang lợi dụng trò chơi để
chỉnh
hai vị khách quý này đây.
Lăng Vi rút mẩu giấy ra, dịu dàng khéo léo cười, là
Biểu diễn tài nghệ.
Cô nhìn xung quanh, lại nhìn tới Lê Xuyên đang ngồi cùng Lưu Mang và Nhan Thần Mặc, nói,
Ở đây không có đàn dương cầm, tôi lại không biết thổi kèn harmonica, thôi thì nhảy một đoạn vậy.

Ánh mắt Kim Hạo Vũ sáng rực, một dáng vẻ mà Lưu Mang chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Kim Hạo Vũ có phải là thích Lăng Vi rồi không vậy.
Lưu Mang hạ thấp giọng, hỏi Nhan Thần Mặc ở bên cạnh.
Nhan Thần Mặc lạnh lùng nhìn cô nói:
Thị lực vẫn tốt đấy nhỉ.


Oa ha!
Mấy tên nam sinh thấy Kim Hạo Vũ ôm eo Lăng Vi, lại vuốt ve cánh tay gầy của cô, liền phát ra từng tràng hô phóng đãng.
Lăng Vi cúi người chào bọn họ đúng theo lễ nghi, đôi mắt dịu dàng lại vẫn rơi trên người Lê Xuyên đang quay lưng vào cô, làm cho Kim Hạo Vũ đứng bên cạnh cực kì bối rối, lại trở về chỗ giá trống.

Tối nay hội trưởng của chúng ta may mắn hơn rồi, còn chưa bị dính bóng lần nào hết. Hay là cứ bỏ qua phần đánh trống chuyền hoa, để cho cậu ấy lên bốc một tờ luôn đi.
Kim Hạo Vũ ôm thùng trong tay, xóc xóc lên, nhướng nhướng mày với Nhan Thần Mặc.
Kim Hạo Vũ chết lặng một lúc, thở hắt ra, cười hê hê hai tiếng, móc một túi đậu Hà Lan vẫn chưa bóc trong túi áo ra, cười đáp:
Mù tạt.

Nhan Thần Mặc ra vẻ tính một đằng lại ra một nẻo, vô tội quay người giải thích:
Xem ra phải đổi một đối tượng khác rồi.

Sở dữ nguyện vy (事与愿违): kết quả sự việc trái với ý muốn ban đầu, tính một đằng ra một nẻo.
Lê Xuyên lạnh nhạt từ chối,
Anh không biết nhảy.

Lăng Vi có chút ngượng ngùng nhếch miệng cười, quen biết cả một kì học rồi, Lê Xuyên biết làm gì, không biết làm gì cô đương nhiên đều rõ. Có lúc cô còn trêu Lê Xuyên rằng anh không thi vào trường nghệ thuật đúng là đáng tiếc.
Kim Hạo Vũ đứng lên, trong mắt tỏa ra ánh sáng kì lạ, quần áo trên người theo phong cách đường phố rất thoải mái, nhưng lại lịch sự cúi người chín mươi độ với Lăng Vi như một quý ông. Đây rõ ràng là đang mời Lăng Vi cùng nhảy với mình.

Được.
Vài người hoan hô một trận.
Mọi người ai cũng biết đánh đàn dương cầm là sở trường của Lăng Vi, lại chỉ có số ít người mới biết một người trông thì đoan trang truyền thống như Lăng Vi lại cũng biết nhảy Latinh gợi cảm.

Lê Xuyên, anh nhảy với em một đoạn có được không?
Lăng Vi nhìn Lê Xuyên.
Nhìn đôi mắt đong đầy tình cảm của Nhan Thần Mặc, Kim Hạo Vũ lại càng trừng to mắt, dáng vẻ chết cũng không nhắm mắt nhìn chằm chằm Nhan Thần Mặc đang áp sát vào mình.

Hôn rồi hôn rồi.

Trong tiếng hoan hô vui sướng khi thấy người gặp họa của quần chúng, Nhan Thần Mặc lại lùi về sau một thước, mặt tràn đầy chán ghét nhìn Kim Hạo Vũ, hỏi:
Cậu ăn cái gì mà miệng hôi thế hả.

Tìm xương trong trứng gà (鸡蛋里头挑骨头): Ý nói cố ý soi mói tìm kiếm lỗi sai trong khi vốn không có.
Bàn về kinh doanh tài chính, Nhan Thần Mặc so sánh với Lê Xuyên đương nhiên sẽ giành chiến thắng. Nhưng nếu nói về biện luận, thì dăm ba câu nói của Lê Xuyên cũng đủ để hạ gục Nhan Thần Mặc rồi. Có lúc tới Lưu Mang còn cảm thấy Lê Xuyên đang cả vú lấp miệng em, nhưng với các suy luận logic thỏa đáng của mình, anh lại có thể phản bác lại Nhan Thần Mặc, khiến Nhan Thần Mặc im lặng không nói thêm được gì.
Nhìn thấy dáng vẻ cùng đường đuối lý của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang cảm thấy cực kì buồn cười. Cô liếm môi, vẻ mặt sùng bái nhìn Lê Xuyên, đắc ý nói:
Anh giỏi quá.
Cũng chỉ có người có tài biện luận vô song như Lê Xuyên mới có thể đánh bại được Nhan Thần Mặc khi đấu võ mồm.
Lăng Vi cười nhạt, đặt tay vào lòng bàn tay Kim Hạo Vũ, chầm chậm đi tới khu vực giữa phòng múa.
Cô giơ tay lên gỡ mái tóc xuống, mái tóc vàng gợn sóng thành từng lọn rơi xuống, chiếc váy đỏ dài trên người càng làm cho dáng người
ma quỷ
thêm phần nóng bỏng.
Một điệu nhảy, Lăng Vi chắc chắn đã trở thành nhân vật chính của đêm nay.
Mà tối nay Lê6 Xuyên lại giống như muốn tranh luận với anh, khinh thường đáp lại một câu,
Bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh.

Hả! Đây có còn là anh Lê Xuy5ên, người yên tĩnh, chín chắn, coi thường việc cãi nhau với người khác mà cô quen không vậy?
Những luận điểm mà họ đưa ra cùng với sự bực tức dâng lên đều không thể giải thích nổi. Cô biết rõ tính cách thích vạch lá tìm sâu, tìm xương trong trứng gà của Nhan Thần Mặc, nhưng Lê Xuyên bị làm sao vậy? Lưu Mang đã không thể xen miệng vào, chỉ có thể lựa chọn im lặng, lặng lẽ nhìn xem người nào có thể giành chiến thắng trong trận cãi nhau trẻ con ấu trĩ này.
Gốc (基友), Hán Việt là Cơ hữu, chỉ mối quan hệ đồng tính vô cùng thân mật.

Ây da!
Mọi người đều hít vào một hơn, vô cùng chờ đợi nhìn Nhan Thần Mặc và Kim Hạo Vũ. Mà Kim Hạo Vũ lại vô cùng kinh hoảng, quên mất bản thân đã viết một nhiệm vụ nhơ nhuốc thế này từ bao giờ. Lúc này anh ta mới nhớ ra một mẩu giấy màu vàng khác lúc nãy vừa được lấy ra đã bị mình vô ý làm rơi vào thùng giác. Kim Hạo Vũ cự tuyệt nhìn Nhan Thần Mặc đang đến gần mình, cả mặt khóc than lắc đầu, ánh mắt cầu xin sự thương xót.
Đầu mũi hai người chỉ còn cách nhau một bàn tay, Nhan Thần Mặc nở một nụ cười ma quỷ, thì thầm:
Nhắm mắt vào.

Trong thùng chỉ còn hai tờ giấy, một trắng một vàng.
Khoé miệng Nhan Thần Mặc nhếch lên, không hề từ chối. Đứng lên đi về phía Kim Hạo Vũ, nắm lấy cả hai tờ giấy trong bàn tay, cuối cùng thả lại mẩu giấy màu trắng.
Anh thờ ơ mở mẩu giấy ra, nâng mắt lên nhìn Kim Hạo Vũ đang cười hi hi, nói:
Một...
Anh ngừng lại một chút, tiếp tục đọc,
Một nụ hôn sâu với một người bạn cùng giới.

Nhan Thần Mặc liếc mắt qua, gương mặt âm trầm nhìn cô như có ý chờ cơ hội trả thù. Lưu Mang thấy vậy, lập tức thu lại ý cười, hiền lành ngoan ngoãn nhìn anh, vô tội chớp chớp mắt.
Gốc Thu hậu toán tráng (秋后算账): Mang ý Chờ mọi chuyện phát triển tới cuối sẽ biết ai đúng ai sai, ai thắng ai thua; còn mang nghĩa khác là Chờ cơ hội trả thù.
Bữa tiệc Giáng sinh vẫn chưa tới hồi kết, bọn họ hiếm lắm mới có cơ hội được ở chung một chỗ với nữ thần dương cầm, mấy tên nhóc độc thân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này để tới bắt chuyện với Lăng Vi. Lưu Mang nghe được rõ những lời khoe khoang bốc phét của mấy tên nam sinh, mãi tới khi Kim Hạo Vũ tiến lên, đưa Lăng Vi tới trước giá trống nói chuyện, Lăng Vi mới tự nhiên hơn chút.

Hay là để em đi.
Một nam sinh thích xem náo nhiệt cười đùa nói.

Nhan Thần Mặc lại không thèm, liếc đến trắng mắt nhìn sang người đó, dáng vẻ tsundere, đứng thẳng người, đi tới trước mặt Lưu Mang, giương lên một tia ý cười:
Không phải ở đây đang có sẵn một người đấy sao.


Tsundere: một thuật ngữ tiếng Nhật thường xuất hiện trong truyện tranh, hoạt hình (manga, anime). Chỉ nhân vật sống nội tâm, thường tỏ ra kiêu ngạo, ương ngạnh khó gần, nhưng tính cách bên trong lại ngược lại. Còn có thể gọi là ngoài lạnh trong nóng.

Cái gì? Lưu Mang nhìn trái nhìn phải, ngước mắt lên nhìn nụ cười xấu xa của Nhan Thần Mặc. Anh muốn hôn cô trước mặt bao nhiêu người thế này sao?

Lưu Mang không hiểu anh đang mưu mô điều gì, lấy cả hai tay che miệng, nói:
Em vừa ăn tỏi đó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.