Chương 45: CÒN CHƯA NÓI VỚI CÔ
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1486 chữ
- 2022-02-04 05:19:26
Được rồi!
Rời khỏi đôi môi của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang bĩu môi, gương mặt không tự nhiên khẽ hô lên, Nhan Thần Mặc mới dừng lại.
8
Mọi người lại ngồi xuống đất, cũng không khua chiêng gõ trống nữa mà chỉ giống như buổi gặp mặt của những người bạn thân thiết, ng3ồi xung quanh chụm lại nói các thể loại bát quái.
Chủ đề bọn họ nói nhiều nhất là về mối quan hệ không thể nghi ngờ của hai ng9ười bọn cô, bình thường hẹn hò thế nào, phát triển tới bước nào rồi, nghe nói còn gặp cha mẹ hai bên luôn rồi, còn hỏi định bao giờ kế6t hôn sinh con...
Đều là bịa đặt hết. Lưu Mang nói chuyện nhiệt tình với Lăng Vi vừa mới thân thiết. Chỉ là khi nói chuyện về 5mối quan hệ của Lăng Vi và Lê Xuyên, cô ấy chỉ cười nhàn nhạt, mà Lê Xuyên lại nhanh chóng phản ứng, giải thích với cô:
Không phải như em nghĩ đâu, bọn anh chỉ là bạn thôi.
Câu trả lời của Lê Xuyên liền trở thành tiêu điểm của cả phòng. Nhan Thần Mặc, Lăng Vi, cùng với Kim Hạo Vũ đều nhìn anh. Chỉ là cảm xúc của mỗi người đều không giống nhau. Có người cảnh giác, có người tình thâm, lại có người lại cảm thấy đố kị không chút che đậy.
Từ ánh mắt Lăng Vi nhìn Lê Xuyên, Kim Hạo Vũ có thể dễ dàng nhận ra nữ thần trong lòng mình đã có người ngưỡng mộ trong lòng rồi, chính là Lê Xuyên.
Ừm.
Lê Xuyên nhẹ đáp một tiếng, cũng không biết là anh đang trả lời câu hỏi nào trong số kia,
Tôi vẫn chưa nói với em ấy, mong rằng em ấy có thể tự nhận ra,
anh cười nhẹ một tiếng,
Dù sao chuyện gì cũng phải nói thật thì nhàm chán quá.
Không giống với phương thức nhiệt tình như núi lửa phun trào của Nhan Thần Mặc, sự lãng mạn của Lê Xuyên lại cực kì kín đáo, không rõ ràng, có chút dịu dàng như nước chảy đưa thuyền.
Những nữ sinh kia có chút buồn chán
Ồ
một tiếng, hạ mắt lướt điện thoại.
Cô chậm rãi bước tới phía anh, bóng của hai người hòa vào làm một. Cô ngước mắt lên, cẩn thận nhìn đôi mắt anh, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Em mong Lê Xuyên thắng anh vậy sao?
Giọng nói trầm mạnh tràn đầy nghi ngờ.
Lưu Mang chớp mắt, lông mi khẽ run lên trong gió lạnh, chỉ cảm thấy câu hỏi của anh có chút kì quái. Cô ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh.
PK = Player Killer: nôm na là đồ sát. Trong câu ý nói Nhan Thần Mặc nhiều lần khiêu khích Lê Xuyên.
Anh dừng bước ở nơi cách cô năm mét, dưới bóng cây. Chỉ có nơi đó, lớp tuyết dưới đất mới mỏng hơn một chút. Nhan Thần Mặc quay người nhìn cô, trong đôi mắt tối đen tỏa ra khí lạnh như tuyết, làm cho người khác sợ hãi kinh hoàng.
Nhìn thấy ánh mắt ấy, Lưu Mang vẫn thật sự có chút sợ hãi. Cô sợ anh tức giận, nhưng hiển nhiên là anh cũng đã tức giận rồi.
Gương mặt của Lăng Vi cứng đờ, cười nhạt đồng ý nói,
Em đừng nghe mấy tin đồn đó. Lê Xuyên mà có bạn gái thì lại chả nói với em đầu tiên rồi.
Lưu Mang hít một hơi, nhìn Lê Xuyên, trong lòng nghĩ cũng chưa hẳn. Nếu anh thật sự có bạn gái, chỉ sợ vì lo tính hóng hớt chuyện của cô dâng cao, anh Lê Xuyên còn lâu mới nói thật với cô.
Một nữ sinh nhỏ nhắn thanh tú ngượng ngùng nhìn Lê Xuyên, hỏi:
Lê Xuyên học trưởng đã có bạn gái chưa ạ?
Người đó học khoa Luật sao?
Là người trong trường chúng ta sao?
Một loạt câu hỏi không ngừng được đưa ra, bọn họ dường như vô cùng hứng thú với chuyện tình cảm của Lê Xuyên. Mặc dù bình thường Lê Xuyên đều rất khiêm tốn, nhưng tài tử khoa Luật trong mắt bọn họ vẫn còn rất nhiều bí mật đợi được khai quật.
Một nữ sinh khác tới gần hỏi:
Học trưởng đã thích ai chưa? Anh thích kiểu con gái thế nào vậy?
Ở độ tuổi mới biết yêu này, bất kể là nam hay nữ đều có chút hứng thú với mấy chuyện tình yêu. Cho dù là thấy người khác rắc thức ăn cho chó đi chăng nữa, thì cũng sẽ kích động thật lâu.
Hộp nhạc trong cây thông Noel dừng phát nhạc, trong phòng múa chỉ còn lại tiếng cười nói của bọn họ.
Lưu Mang đạp lên tuyết chạy, phát ra từng tiếng
soạt soạt
, cô đuổi kịp anh, thở phì phì hỏi:
Này, rốt cục thì anh làm sao vậy hả!
Nhan Thần Mặc không đáp, cũng không dừng bước.
Lưu Mang biến hai bước thành một mà chạy theo, thật sự mệt mỏi quá sức. Cô đứng dưới ánh đèn, nhìn dáng người đang bước trong tuyết, hét to:
Ai bảo anh cứ muốn PK cùng với anh Lê Xuyên chứ, thua là đáng đời!
Cô cuống rồi, nhưng những gì cô nói đều là sự thật.
Nhan Thần Mặc thở ra một hơi, âm thanh vô cùng buồn bực nặng nề, giống như xem nhẹ mọi thứ sau khi bị vứt bỏ, khiến cho người ta đau lòng.
Không phải,
Cô nhẹ nhàng đáp, anh còn chưa nghe thấy tiếng của mình, một trận gió thổi qua đã thổi bay đi mất một từ:
... Phải.
Lê Xuyên nghĩ ngợi, nhìn gương mặt âm trầm của Nhan Thần Mặc, lại nhìn Lưu Mang ở bên cạnh đang vui vẻ nói chuyện với Lăng Vi, nhàn nhạt đáp:
Có.
Có sao? Anh Lê Xuyên có đối tượng thích rồi. Sao cô lại không biết nhỉ. Lưu Mang nghi ngờ nhìn Lê Xuyên, lại bị bàn tay Nhan Thần Mặc ép quay đầu lại về phía Lăng Vi.
Là ai vậy?
Khoé miệng của Lăng Vi hướng lên tạo thành một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn Lê Xuyên trả lời.
Chưa có.
Sắc mặt Nhan Thần Mặc nhàn nhạt, mà Kim Hạo Vũ lại thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hóa ra lời đồn bên ngoài là giả, Lăng Vi không có hẹn hò với Lê Xuyên.
Nhan Thần Mặc!
Lưu Mang thấy Nhan Thần Mặc không thèm nói năng một lời đã kéo dãn khoảng cách ra tới vài mét, cô hà hơi, gọi tên anh.
Bước chân của anh ngừng lại, nhưng lại không đợi cô đuổi kịp, lại tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Anh tức giận rồi, tại sao lại giận chứ? Là vì Lê Xuyên thắng anh sao?
Màn đêm u ám bao phủ mặt đất đang say ngủ, những bông tuyết rơi, bay trong không trung mờ ảo, rồi hỗn loạn rơi xuống đất. Cái bóng dưới ánh đèn cũng hỗn loạn trong sắc trắng xám.
Lưu Mang ôm mặt, chà xát khuôn mặt đông cứng do bị gió lạnh thổi, nhìn Nhan Thần Mặc vẫn đang bước thẳng lên phía trước. Cô không hiểu, không phải chỉ thua một trò chơi trong bữa tiệc tối nay thôi sao. Đường đường là một người đàn ông lại không bỏ qua được.
Nói đến chuyện tối nay, Nhan Thần Mặc đúng là đen đủi thât, cãi nhau thì không cãi thắng được Lê Xuyên. Lê Xuyên cứ chỗ này nói lý, chỗ kia nói lý đã làm anh choáng váng rồi. Sau đó anh lại không cam tâm, trước khi giải tán lại còn khiêu khích Lê Xuyên. Hừ, cũng không xem xem là hôm nay mình mặc quần gì. Đang mặc chiếc quần công sở bó sát lại còn đi khiêu khích Lê Xuyên hôm nay vốn mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái, giữa đường lại còn bị đau bụng tiêu chảy, liền bị Lê Xuyên đánh bại rồi. Cũng may là Lê Xuyên còn cho anh đường lui, chỉ ra hôm nay người Lê Xuyên không tiện đấu, đổi một ngày khác rồi lại so chiêu. Nếu không ngai vàng của ngài hội trưởng này chỉ sợ không giữ lại được rồi.
Một từ vừa chui vào tai, Nhan Thần Mặc cười khẩy một tiếng. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt thâm sâu khiến cho Lưu Mang cảm thấy rụt rè, cô ôm hai tay, không yên tâm nhìn đôi mắt của anh.
Nhan Thần...
Hai mắt cô nhìn chăm chăm gương mặt đầy thất vọng của anh.
Nghe thấy âm thanh khẽ run rẩy, ánh mắt Nhan Thần Mặc nhìn cô dịu dàng hơn một chút. Anh hờ hững hỏi:
Giữa anh và Lê Xuyên, rốt cuộc thì em thích ai?
Hả?
Lưu Mang nghi hoặc
hả
một tiếng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.