Chương 46: CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1526 chữ
- 2022-02-04 05:19:25
Lưu Mang thu lại đầu gối đã cong lên, Nhan Thần Mặc lúc này mới buông cô ra, thở nhẹ nói:
Sao lại không đá.
Nếu như lúc nãy Lưu Mang thậ8t sự dùng sức mà đá anh, nói không chừng anh đã thật sự thả cô ra, ngã trên mặt đất không thể đứng dậy được rồi.
Lưu Mang đứng dậy nhìn anh, nghiêm túc mà khinh thường nói:
Mọi thứ đối với anh đều là rác rưởi cả, thứ này là rác rưởi, Lê Xuyên là rác rưởi, nhưng đối với em thì không phải thế!
Cô cứ cho rằng, trước đây mình kể với anh bao nhiêu chuyện đã trải qua cùng Lê Xuyên sẽ làm anh hiểu, anh cũng sẽ coi Lê Xuyên là bạn tốt. Nhưng cô sai rồi, bạn trai đang yêu chính là bạn trai. Không còn bạn gái nữa có thể thay người khác, người có điều kiện cực tốt như Nhan Thần Mặc thì làm sao có thể đặt cô trong lòng chứ. Anh có thể làm mọi thứ với cô ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào, cho dù cô không thích đi chăng nữa. Anh có thể không thèm quan tâm đến cảm nhận của cô mà bắt nạt bạn cô ngay trước mặt, anh có thể vô tình đập nát đồ vật của cô. Đây mới chính là Nhan Thần Mặc, một vị đại thiếu gia bị chiều thành hư, không thèm quan tâm tới bất cứ ai.
Cô đẩy Nhan Thần Mặc ra, cũng không đi về hướng khu ký túc xá, cô không thích Nhan Thần Mặc của ngày hôm nay, không thích chuyện giữa hai người lại phải cuốn cả Lê Xuyên vào.
Nghe thấy âm thanh của đồ vật rơi vỡ từ đằng sau truyền tới, Lưu Mang mạnh mẽ quay đầu, ánh mắt rơi xuống từng mảnh vỡ của chiếc kèn harmonica màu đỏ nằm trên tuyết, cô thò tay vào túi, lại phát hiện ra chiếc kèn của mình đã bị Nhan Thần Mặc lấy đi.
Anh ở đây,
Lê Xuyên nói,
Không còn sớm nữa rồi, ngày mai bọn mình gặp nhau rồi nói tiếp đi.
Bọn họ cùng nhau trải qua đêm Giáng sinh trong phòng múa, học theo cách nước ngoài đón Giáng sinh, lúc về tới ký túc xá đã là nửa đêm.
Hơi thở của cô run rẩy, nắm chặt tay, chỉ hận không thể đánh một cái thật mạnh.
Dáng vẻ của anh vẫn cao cao tại thượng, tự cho mình là nhất, cô không thích, không thích một
anh
vô lý như vậy.
Trong ký túc có mở điều hòa, vừa bước vào phòng, mắt kính của cô liền bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.
Từ Đình Đình nằm trên giường xem chương trình truyền hình nào đó, cười vui vẻ không ngừng, cũng không phát hiện trong phòng đã nhiều thêm một người. Nghe thấy tiếng Lưu Mang gửi tin nhắn thoại cho Lê Xuyên, cô ấy mới chào hỏi hai tiếng rồi lại tiếp tục xem.
Cậu và Thần Mặc học trưởng chia tay rồi sao?
Từ Đình Đình hiếu kì hỏi.
Lưu Mang ngây ngẩn
Ừ
một tiếng, cô không rõ đây có được coi là chia tay không, ly hôn còn có giấy chứng nhận ly hôn, chuyện chia tay có lẽ nói một câu thôi là được rồi.
Anh đang đi đường.
Lê Xuyên trả lời.
Trong tin nhắn thoại có tiếng gió thổi mạnh, Lưu Mang chống cằm lên mặt bàn, nhìn những miếng linh kiện rơi vãi, thở dài một hơn, không biết nói với anh cái gì.
Chất lượng kèn harmonica của HOHNER rất tốt, được sản xuất tại Đức, nếu chỉ là đánh rơi trên mặt đất như bình thường, chắc chắn sẽ không vỡ nát tới nỗi không giữ nổi khung kèn như trong ảnh.
Lưu Mang không biết sao Lê Xuyên lại nói tới chuyện của Nhan Thần Mặc, cũng không muốn nói dối với anh, khó chịu nói:
Em chia tay anh ta rồi.
Anh cho rằng một ngày nào đó, khi Lưu Mang và Nhan Thần Mặc chia tay, bản thân sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng anh sai rồi, nghe thấy âm thanh lạc lõng tủi thân của cô, anh lại càng khó chịu hơn, còn khó chịu hơn khi tận mắt nhìn hai người họ thả thính nhau.
Anh Lê Xuyên, anh còn nghe không?
Lưu Mang lầm bầm nói xấu mọi thứ về Nhan Thần Mặc, tính khí nóng nảy, tính cách bá đạo, cứ như tất cả các khuyết điểm trên thế giới đều tụ hợp lại trên người Nhan Thần Mặc vậy. Nhưng cho dù Nhan Thần Mặc có bao nhiêu khuyết điểm đi chăng nữa, Lê Xuyên cũng không thể phủ nhận rằng cô bé tùy tiện này đã thích cái tên con trai xấu xa đó rồi.
Anh đang làm gì thế?
Âm thanh kia có chút vô lực, bạn cùng phòng trong lúc buồn chán, hoặc bực dọc, hỏi cô mấy vấn đề râu ria.
Lưu Mang chỉ cảm thấy anh đang ngang ngược không nói lý. Cô quá rõ về gia đình Lê Xuyên, chú Lê chỉ có một người con trai, mà lúc này cô lại là bạn gái của anh. Sao lại lôi Lê Xuyên vào chuyện này chứ.
Lưu Mang nhàn nhạt nhìn anh, thất vọng nói:
Anh đúng là cố tình gây sự.
Người đàn ông thế này, cô không thể chịu được.
Đồ thần kinh!
Gương mặt Lưu Mang mang đầy vẻ ghét bỏ, đi qua người anh, lạnh lùng nhấn rõ từng chữ, nói rõ sự bất mãn của mình với anh.
Lưu Mang mím môi, bực bộ3i nhìn sắc mặt đã trở lại bình tĩnh của Nhan Thần Mặc, chất vấn:
Sao anh lại cứ nhằm vào anh Lê Xuyên vậy!
Mối quan hệ giữa hai người này rõ rà9ng là có bắn đại bác cũng không tới được. Nhưng từ ngày cô biết anh tới giờ, chỉ cần là việc liên quan tới Lê Xuyên, anh đều quan tâm tới từng vi6ệc một, mục đích cũng không tốt đẹp gì là bao,
Anh ấy cướp mẹ anh hay cướp vợ anh hả!
Cả hai!
Anh không thèm nghĩ ngợi gì, nhỏ giọng 5khẳng định, giọng nói có chút khàn khàn.
Nhan Thần Mặc!
Giọng nói sắc bén đè xuống sự tức giận, Lưu Mang cố gắng kiềm chế bản thân.
Cô nhanh chóng bước qua, đứng song song với anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Nhan Thần Mặc. Cô không biết bản thân nên nói với anh cái gì. Cơn tức giận của anh nói đến là đến, một cách vô cùng vô lý, cô không thể hiểu nổi.
Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Lưu Mang trả lời, Lê Xuyên nhẹ nhàng hỏi:
Em ngủ rồi hả?
Chưa ạ.
Lưu Mang gõ chữ, nghĩ một chút, vẫn kể với Lê Xuyên chuyện chiếc kèn harmonica.
Lê Xuyên giống như đã biết mọi chuyện, hỏi:
Là do em không cẩn thận làm vỡ, hay là do Nhan Thần Mặc đập vỡ.
Gương mặt của Lưu Mang không còn vẻ đơn thuần như những lúc cười nói khóc lóc thoải mái nữa, mà thay vào đó là gương mặt lạnh lùng, cô hít một hơi, nhẹ nhàng nói:
Chúng ta chia tay đi.
Nhan Thần Mặc ngây ngốc, cảm thấy bất ngờ vì lời nói của cô. Năm ngón tay anh khẽ mở, tay cô thoát khỏi lòng bàn tay anh, để lại một mình anh đứng trong màn tuyết trắng mịt mờ.
Lưu Mang quay người ngồi xuống, nhặt lại từng mảnh vỡ, dù là một miếng đệm nhỏ cũng không bỏ sót. Cô ôm trong lòng bàn tay, để lại vào trong túi áo.
Em lại có thể quan tâm đến mấy đồ rác rưởi vô dụng này đến vậy sao.
Âm thanh của Nhan Thần Mặc nặng nề, nghe vào khiến người khác có chút không vui.
Trong làn tuyết, Lê Xuyên nắm chặt chiếc ví trong tay hơn, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp. Cảm xúc này giống như khi mới biết Lưu Mang cùng Nhan Thần Mặc đang hẹn hò vậy.
Anh nhìn bức ảnh hai người chụp chung giữa vườn hoa linh lan lúc nhỏ trong ví, liếm liếm môi.
Gần ba tháng hẹn hò, cô chưa bao giờ thật sự tức giận với anh, Nhan Thần Mặc nhíu chặt lông mày, giữ chặt Lưu Mang đang rời đi, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, hỏi:
Em nói cái gì!
Không lẽ chỉ vì một cái kèn harmonica rẻ tiền thôi sao?
Lưu Mang
hừ hừ
hai tiếng đồng ý, cảm thấy luyên thuyên với Lê Xuyên nhiều như vậy xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút ít.
Từ Đình Đình không biết từ bao giờ đã gấp chiếc laptop lại, đi tới chỗ Lưu Mang đang đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.
Anh Lê Xuyên...
Giọng nói cô đơn của Lưu Mang truyền ra từ trong điện thoại, Lê Xuyên một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm chiếc ví Lăng Vi vừa nhặt được, dừng bước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.