Chương 47: VỪA ĂN CƯỚP VỪA LA LÀNG
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1452 chữ
- 2022-02-04 05:19:23
Nhan Thần Mặc.
Anh gọi đến làm gì. Muốn mắng cô một trận, nói cô không biết suy nghĩ? Hay là...
Lưu Mang coi như kh8ông nhìn thấy, bật chế độ máy bay, bò lên giường, cả người vùi vào trong chăn. Tâm trạng của cô rất nặng nề, lúc mới đầu cô còn ch3o rằng mình chia tay một cách thoải mái với tên ma đầu Nhan Thần Mặc kia, nhưng giờ nghĩ lại thấy ngược lại rất nhiều.
Lưu Mang ngồi vào bên bàn, mở ngọn đèn bàn lên, ánh sáng vàng ấm áp lại càng làm cô cảm thấy buồn ngủ hơn.
May là trong phòng sách cũng có lắp điều hòa, cho nên ngủ ở đây cũng sẽ không bị lạnh quá.
Dựa vào chiếc giường con dài một mét rưỡi, lấy từ chiếc bàn cạnh giường ra một cuốn sách kinh tế, Lưu Mang nhìn báo cáo lợi nhuận và thu nhập dày đặc bên trong, càng không thể ngừng ngáp dài, giống như mê mang, nửa nằm nửa ngồi thiếp đi.
Con tới rồi, buồn ngủ quá, mẹ bảo anh ta đi về đi. Con đi ngủ bù.
Lưu Mang không vui bảo mẹ. Hừ! Nhan Thần Mặc, anh có còn là đàn ông không hả! Tự nhiên cáu giận, đập vỡ kèn harmonica của cô còn chưa nói, bây giờ lại còn giả vờ làm người tốt, đúng là ác nhân cáo trạng trước! Bà đây sau này mà còn có quan hệ với anh thì bà đây sẽ theo họ của anh! Không phải, sau này cũng đâu còn chút xíu quan hệ nào với anh nữa, bọn họ cũng đã chia tay rồi!
Lưu Mang nặng nề nhập mật khẩu mở khóa, chỉ hận không thể ấn hỏng luôn nút số.
Mở phòng sách ra, trong phòng tràn ngập mùi sách, cực kì dễ ngửi. Lưu Mang nhiều lúc nghi ngờ mùi của những sản phẩm làm bằng giấy còn có công hiệu giúp an thần nữa.
Lưu Mang vung vẩy, nhặt một nhánh cây khô từ dưới đất lên, đi rồi lại dừng, vẽ một đường trên tuyết, biết người đi đường sẽ nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ, cô mới bỏ nhánh cây trong tay xuống, phủi phủi tay.
Mẹ?
Trước cửa thành phố Hổ phách, Lưu Mang móc điện thoại trong túi ra, nhìn mấy cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, có phần kinh ngạc. Sáng sớm tinh mơ mẹ già nhà mình gọi nhiều cuộc thế cho cô để làm gì vậy, không lẽ ở cửa hàng có chuyện gì sao!
Mang Mang à, con đang ở đâu thế! Sao mẹ gọi bao nhiêu lần thế mà lại không nghe máy.
Giọng nói nôn nóng của mẹ cô truyền tới từ trong điện thoại.
Sán9g sớm tinh mơ, ý thức của Lưu Mang vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ mất đi Nhan Thần Mặc, cô kéo lên cơ thể mệt mỏi đứng cạnh cửa sổ6. Nhìn hai cây lá kim xanh um tươi tốt giờ đã bị một lớp băng kết trắng xóa phủ lên, Lưu Mang thở ra một hơi, duỗi eo, cầm chiếc đ5iện thoại trên bàn lên.
Ba mươi bảy cuộc gọi nhỡ. Lưu Mang nhìn số lượng này, cau mày mở lịch sử cuộc gọi ra, chỉ có một cuộc gọi là do Lê Xuyên gọi đến, có lẽ là lo lắng cô buồn sau khi chia tay, muốn kiểm tra xem cô đã ngủ chưa. Ba mươi sáu cuộc gọi còn lại đều đến từ Nhan Thần Mặc. Cuộc gọi cuối cùng lại còn gọi từ hơn bốn giờ sáng. Tính như vậy, bình quân mỗi tiếng Nhan Thần Mặc lại gọi chín cuộc điện thoại cho cô.
Anh bị điên rồi sao! Còn cho người khác ngủ hay không thế!
Lưu Mang đi được mấy bước liền cúi người, nhặt một nắm tuyết mềm lên, nặn thành hình quả cầu sau đó ném về phía trước.
Nhan Thần Mặc vô lại! Nhan Thần Mặc! Nhan Thần Mặc!
Cô tức giận lầm bầm tên người đó, Lưu Mang thấy quả cầu tuyết bay một đường parabol trên không trung rồi đập vào cửa kính xe ô tô bên kia đường, giật mình vội vàng đi về hướng còn lại, cũng may là chủ xe không có ở đây, càng may mắn hơn là chất lượng kính cửa sổ của xe này tốt, nếu không cô thật sự sẽ phải đền tới tán gia bại sản mất.
Điện thoại trong túi áo rung lên, cô không cần nhìn cũng biết là tên nào gọi tới.
Lưu Mang thở dài một hơi, xua đi cơn buồn ngủ vào lúc sáng sớm, đưa cốc nước qua,
Chút nữa tớ về nhà một chuyến, bùng tiết thể dục nên nhớ bao che giúp tớ đó.
Sinh viên đại học bùng tiết không ít, nhất là trong thời kì yêu đương hoặc khi thất tình. Mà cô cũng không rõ là bản thân đang ở giai đoạn nào nữa. Cô chỉ đơn giản là không muốn tham gia giờ thể dục buổi sáng mà thôi.
Cô đi trên con đường trải nhựa thẳng tắp, xe cộ đi lại ép chặt lớp tuyết dưới đường, để lại vết bánh xe mờ nhạt trên tuyết.
Cộc cộc, cạch...
Trong trạng thái mơ ngủ, Lưu Mang chau chau mày, nghe thấy tiếng nạy khóa bên ngoài phòng sách mới cảnh giác ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng.
Trước khi ngủ, cô đã khóa cửa mấy lần rồi. Kể cả khi có chìa khóa ở bên ngoài cũng rất khó mở. Cô sợ ngủ một mình, cho dù là ở nơi nào cô cũng sẽ khóa chặt cửa, sau đó lại để thêm một con dao gọt hoa quả dưới gối, tất cả đều để đề phòng nếu có kẻ trộm đột nhập vào nhà.
Ớ, con vừa đi từ ký túc về thành phố Hổ phách,
quét thẻ từ mở cửa, Lưu Mang nghi hoặc,
Có chuyện gì sao mẹ?
Cái đứa này, Thần Mặc gọi cho con bao nhiêu cuộc như thế mà sao lại không nghe máy. Con đừng có làm thằng bé lo chết vậy chứ.
Mẹ Lưu Mang cho rằng con gái mình không xảy ra chuyện gì mới yên tâm thở phào,
Thằng bé không gọi được con, lại không biết số điện thoại của mẹ, sáng sớm đã đứng đợi ở trước cửa hàng rồi.
Thấy con gái không phát ra tiếng nào, mẹ Mang Mang lại trách móc,
Mẹ nghe nói con lại gắt gỏng rồi, lại xảy ra chuyện gì thế...
Được lắm, hóa ra tên kia đã đi kiếm cứu binh rồi. Lưu Mang nghe trong điện thoại truyền tới giọng mẹ răn dạy như trút xuống đầu, cô nở một tia cười, nghe đến hết.
Cạch!
Tay Lưu Mang nắm chặt con dao, rón rén đi tới đằng sau cửa, dán người lên cửa gỗ nghe động tĩnh bên ngoài. Âm thanh ấy biến mất một lúc lâu, Lưu Mang mới nhẹ nhàng thở phào.
Hô, cho dù nhà cô có nghèo rớt mồng tơi đi chăng nữa, thì việc ở trong một khu nhà tốt thế này đương nhiên sẽ làm kẻ trộm nảy ra hiểu lầm.
À, không phải, anh còn muốn ngủ hay không thế!
Sau khi Lưu Mang gọi điện thoại cho Lê Xuyên, ánh mắt dừng lại trên cuộc gọi đến của Nhan Thần Mặc, một lúc lâu cũng không rời đi, chỉ là cô còn chưa kịp bắt máy, chưa qua mấy phút, cuộc gọi đó lại thành một cuộc gọi lỡ khác.
Mang Mang, chào buổi sáng,
Từ Đình Đình lim dim vén tóc, thò nửa người ra trên cạnh giường, mơ mơ hồ hồ nói,
Lấy giúp tớ cốc nước, khát quá.
Lưu Mang nhìn chiếc điện thoại sáng đèn trên chiếc chăn, bước nhanh tới nhận điện thoại, có chút kinh hoàng nói:
Anh Lê Xuyên!
Giọng nói của cô mang theo sự sợ hãi và bất an,
Em sợ quá!
Em đang ở đâu?
Lê Xuyên hỏi.
Em ở nhà...
Lưu Mang kể lại chuyện một lần, nói bản thân vẫn còn đang ở trong phòng sách không dám ra ngoài, chỉ sợ đụng phải kẻ trộm.
Tuy biết rằng độ an toàn của thành phố Hổ phách được xếp đầu bảng tại thành phố S, nhưng Lê Xuyên vẫn không yên tâm:
Được rồi, em cứ ở yên trong phòng, anh qua ngay bây giờ.
Lưu Mang trốn sau cửa phòng, đến thở mạnh cũng không dám. Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, cô nắm chặt con dao trong tay, hít một hơi, đánh bạo hỏi:
Ai ở đó thế!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.