Chương 48: CHIA TAY? EM NỠ SAO?
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1443 chữ
- 2022-02-04 05:19:46
Nhan Thần Mặc?!
Sao anh lại vào được.
Mở cửa ra!
Nhan Thần Mặc gõ cửa ra lệnh. Đáng chết, anh vốn định nhân lúc cô ng8ủ bù lén đi vào dọa cô một chút, không ngờ đến chùm chìa khóa trong hộp dụng cụ lại không có chìa nào sử dụng được. Tức hơn là c3ô lại coi anh thành ăn trộm, còn gọi điện thoại cầu cứu tên Lê Xuyên nữa.
Lưu Mang không lập tức mở cửa cho anh, trầm mặ9t nhìn cánh cửa, hỏi:
Sao anh lại vào đây được?
Tiếng tim đập mạnh mẽ làm gương mặt cô bỗng đỏ hồng, nghe thấy tiếng chuông cửa từ bên ngoài, Lưu Mang mới hoảng hốt, cuống quýt đứng lên rời khỏi.
Đôi dép lông đi trong nhà dừng lại ở lối vào, nhìn trên màn hình camera chuông cửa, thấy Lê Xuyên xoa tay đứng ở đó, Lưu Mang nhìn lại phòng khách trống không nhà mình, không thấy bóng dáng người nào mới mở cửa ra.
Khí lạnh bên ngoài thổi tới, Lưu Mang trên người chỉ mặc đúng một bộ đồ ngủ liền chà sát cánh tay,
Anh Lê Xuyên.
Lưu Mang thấy anh đang kéo chăn đắp lên người, cô chau mày đứng dậy.
Đấy là giường của em!
Nhan Thần Mặc không cho là đúng, cởi chiếc áo lông vũ xuống, giọng nói trầm bổng,
Cũng không phải là lần đầu ngủ.
Anh nhìn Lưu Mang đang tiến tới phía mình, ra vẻ buồn bực khịt mũi,
Đừng làm loạn, dì cũng cho anh tới nhà ngủ bù rồi... Ai bảo anh làm lo lắng cả đêm như vậy chứ.
Lưu Mang bước nhanh tới bên cạnh bàn, hết sức giữ khoảng cách với anh, đảm bảo cơ thể mình được an toàn mới hỏi,
Anh mách mẹ em rồi sao?
Mách cái gì chứ! Cũng đâu phải là cô sai. Lưu Mang lập tức sửa lại,
Vu khống em hả?
Nhan Thần Mặc không chú ý tới lời của Lưu Mang mà lại đi tới chiếc giường của cô, vùi tay vào trong chăn đệm, hấp thụ chút hơi ấm của cô còn vương lại.
Anh đắc ý
hừ hừ
hai tiếng, dáng vẻ như đây là chuyện đương nhiên.
Đôi mắt trong veo đen láy của Nhan Thần Mặc hài hước nhìn chằm chằm cô, âm thanh trầm thấp vang lên rất dễ nghe.
Vẫn còn muốn chia tay sao.
Lưu Mang chớp chớp mắt, mở to đôi mắt tròn nhìn anh. Anh đang xin cô quay lại sao? Có ai lại đi xin người khác quay lại như anh không chứ. Trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu, nhưng sắc mặt đã đỏ tới mang tai.
Vẫn còn muốn gọi điện cho Lê Xuyên bảo cậu ta tới bắt trộm sao?
...
Nhan Thần Mặc đặt ra một chuỗi các câu hỏi làm Lưu Mang vừa nghe đã ngây ngốc một lúc. Cô cử động cổ tay, rút ra khỏi bàn tay cua anh, lắp bắp
Anh
cả nửa ngày cũng không nói rõ được anh cái gì. Thay vào đó, cô lại bị sắc đẹp tuấn mỹ dị thường của anh thu hút, cô chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn về phía anh nữa.
Nhan Thần Mặc, chúng ta chia tay rồi, anh còn tới...
Cửa vừa mở, cô liền bị một lực truyền tới đẩy lùi mấy bước. Anh nắm chặt cổ tay cô, ép chặt cô dính vào tường như bị đóng đinh.
Nhan Thần Mặc, anh...
Gọi điện thoại bao nhiêu lần như thế em cũng không nghe máy, anh sao mà biết được sau khi chia tay liệu em có kích thích mà làm chuyện ngốc nghếch gì không.
Cô nghĩ quẩn nên làm chuyện ngốc nghếch? Làm ơn, người nói chia tay là cô đấy, người bị bỏ rơi mới là người sẽ nghĩ quẩn làm bậy đấy!
Thấy Lưu Mang nghiêm túc sắp xếp suy nghĩ, Nhan Thần Mặc cười nhẹ, cởi giày ra liền ngồi xuống giường cô.
Nhưng Nhan Thần Mặc chết cũng không nhận, giống như không nghe thấy cô đang nói gì, nhàn hạ khép mắt, lẩm bẩm,
Chia tay với anh, em thực sự nỡ sao?
Câu hỏi này làm Lưu Mang không biết nên đáp gì.
Trước đây, cô từng thề với anh Lê Xuyên rằng, nếu sau này bạn trai tương lai nóng nảy với cô, không tôn trọng cô, không yêu cô, cô nhất định sẽ không thèm quay đầu lại mà bỏ người đó. Trước đây, cô từng nói với mẹ, rằng một người con gái cả đời không có bạn trai chăm sóc cũng có thể sống tốt được, vì vậy cô kiên trì muốn mẹ mình ly hôn với người cha bạo lực gia đình trong thời gian dài kia để tự lực cánh sinh.
Đôi mắt của anh nóng rực, làm cho cô chỉ có thể mở to mắt nhìn anh. Anh cũng chưa từng nghĩ khi nhìn thấy cánh cửa khóa chặt, anh lại không thể chờ đợi được mà phá hỏng kế hoạch trêu chọc cô do mình vẽ ra.
Cô còn chưa nói hết, không khí xung quanh đã bị hơi thở nam tính của anh chiếm lấy, đôi môi lạnh lẽo dán lên đôi môi đỏ hơi khô đang mím chặt của cô, điên cuồng gặm, cắn. Tranh thủ lúc cô bị đau mà há miệng, đầu lưỡi linh hoạt của anh lập tức luồn vào trong, làm đảo lộn hết những cảm xúc muốn chửi mắng người của cô.
Bản thân cảm thấy ngượng ngùng muốn phản kháng lại, nhưng tay cô lại bị bàn tay anh nắm chặt, hai vai cũng bị cơ thể ấm nóng kia ép tới không thể cựa quậy nổi, chỉ có thể phát ra mấy tiếng
ư ư
nhè nhẹ.
Nhưng còn Nhan Thần Mặc... Anh không chỉ một lần hung dữ với cô, lại còn đập vỡ cây kèn harmonica của cô. Lúc ấy cô không thèm nghĩ đã nói câu chia tay với anh, nhưng lúc này, nhìn người đàn ông lười biếng ngủ trên giường, cô lặng im. Mội lúc sau, cô mới chột dạ nói một câu,
Ai thèm chứ.
Cả người cô bị anh lôi qua, ép lên cơ thể anh qua lớp chăn.
Đôi mắt anh khẽ khép lại, hững hờ,
Cứng miệng.
Mật khẩu mới của căn hộ này chỉ có mình cô và mẹ biết, cho dù là người6 môi giới cũng đừng nghĩ tới chuyện lẻn vào được. Trừ phi có dấu vân tay của chủ căn hộ.
Bên ngoài phòng sách, Nhan Thần5 Mặc vặn vặn đầu ngón tay, bực mình nói:
Dì biết em sẽ không mở cửa cho anh, nên nói cho anh mật mã rồi.
Tên điên! Lưu Mang bẹt bẹt miệng, xoay khóa phát ra một tiếng mở cửa. Anh đúng là biết cách nịnh nọt mẹ mình.
Cô giống như bị rút sạch sinh lực, miễn cưỡng thở hổn hển, khom người, mệt mỏi nâng mắt nhìn Nhan Thần Mặc đang nắm chặt cổ tay cô.
Anh quay lưng lại với ánh đèn, sắc mặt âm trầm càng làm nổi bật đôi mắt nóng rực trêu chọc người khác của anh.
Não vẫn đang trong trạng thái thiếu oxy, Lưu Mang tạm thời vẫn chưa biết nên nói gì với anh.
Ài, Nhan Thần Mặc...
Nhan Thần Mặc ngáp một tiếng, vùi cả người vào giường, cô lôi kéo thế nào cũng không động đậy.
Này,
Lưu Mang túm chặt tấm nệm, muốn kéo anh dậy,
Chúng ta đã chia tay rồi, chia tay rồi đấy!
Cô gào thét tới xé cổ, thở phì phò nhấn mạnh chuyện này.
Em không sao chứ?
Lê Xuyên thấy cô vẫn mặc bộ đồ ở nhà, trong phòng vẫn ngăn nắp, không hề giống như vừa mới bị người nào vào lục lọi, anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Ừm, là...
Lưu Mang đang định giải thích chuyện vừa rồi với Lê Xuyên, thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ trên cầu thang.
Lê Xuyên thuận mắt nhìn qua, một chiếc áo choàng ngủ màu trắng xuất hiện trên bậc thang, lại đi xuống mấy bậc nữa, một gương mặt mang theo ý cười gian xảo xuất hiện ngay trước mắt hai người.
Lưu Mang giật mình hoảng hốt, xem lại quần áo đang mặc trên người, lại nhìn bộ quần áo ngủ trắng của Nhan Thần Mặc đang khoác, còn không che được hết lông chân trên đôi chân dài,
Anh lấy đâu ra áo ngủ thế?
Cô vẫn không hỏi vào điểm chính, cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn sang gương mặt lạnh lùng của Lê Xuyên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.