Chương 49: CHUYỆN XẤU TRONG NHÀ CỦA BỌN HỌ


Lưu Mang và Nhan Thần Mặc cùng lúc nhìn qua, tò mò không biết trong tay Lê Xuyên đang cầm thứ gì.


Mang Mang, em8 đi thay quần áo đi, dưới tầng lạnh, cẩn thận kẻo ốm.
Lê Xuyên hít vào một hơi khí lạnh.
Nhan Thần Mặc chậm rãi nói:
Lê thiếu gia nếu không sợ chuyện xấu trong nhà thì cứ kể với Mang Mang đi.
Anh lại âm trầm cười với Lê Xuyên,
Tôi cực kì muốn biết liệu hình tượng cao quý ưu nhã của mẹ cậu có sụp đổ trong lòng Mang Mang không đấy, cả hình tượng hoàn mỹ của cậu nữa, liệu còn có thể duy trì được bao lâu đây.

Lê Xuyên ngầm chịu đựng, nhếch nhếch môi.
Ảnh? Lấy trộm?
Nhan Thần Mặc đương nhiên hiểu Lê Xuyên đang nói đến chuyện gì. Chỉ là, cậu ta sao lại biết là do anh lấy tấm ảnh đó. Không lẽ thứ cậu ta muốn trả lại cho anh chính là thứ đó? Nghĩ nghĩ một lúc, anh lại cảm thấy không có khả năng, tấm ảnh đó không có liên quan gì tới anh hết, nếu như Lê Xuyên thật sự nhặt được thì cũng sẽ tự giữ lại cho bản thân thôi.
Lê Xuyên thu tay lại, ép chiếc ví sát lên đùi, không cho Nhan Thần Mặc cơ hội được chạm vào.
Khoảng cách hai người rất gần nhau, đứng cách nửa cánh tay là có thể nghe thấy tiếng thở gấp nặng nề của cả hai.
Anh không nghĩ sẽ có một ngày Mang Mang sẽ đuổi theo mình, hỏi mối quan hệ vừa gượng gạo lại vừa phức tạp giữa bọn họ, lại càng không muốn để Mang Mang nghĩ rằng tất cả mọi người đều xa lánh Nhan Thần Mặc, sau đó sẽ xa lánh chính mình mà lại càng gần gũi Nhan Thần Mặc hơn.
Cả hai người đều cứng ngắc, không khí trong phòng khách vô cùng căng thẳng. Nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang, Nhan Thần Mặc mới lui lại vài bước, hít sâu một hơi, làm dịu lại nỗi hận Lê Xuyên trong mình.
Tấm ảnh trong ví bị Nhan Thần Mặc nắm chặt tới nỗi lõm xuống. Nếu anh không biết gì về thời thơ ấu của Lưu Mang thì anh sẽ đi tìm hiểu. Anh không được cùng cô trải qua những ngày tháng ngây thơ đẹp đẽ, vậy thì anh sẽ bù đắp lại trong một lần. Buổi tối ở lại ngôi nhà cũ, khi nhìn thấy bức ảnh, trong lòng anh tràn ngập sự hâm mộ và đố kị. Dựa vào cái gì mà Lê Xuyên lại có một gia đình hoàn chỉnh, có cô bên cạnh những năm tháng thơ ấu, mà anh, cái gì cũng không có.
Tuy rằng anh biết Lê Xuyên không có tội, người anh hận chính là người đàn bà thèm khát vinh hoa phú quý kia, là người đàn bà đã vứt bỏ chồng con mình, nhưng anh lại không thể khống chế nổi mà hận lây sang cả những người trong gia đình của người đàn bà ấy.
Đối với Lê gia hay Nhan gia thì đó đều là chuyện xấu trong nhà, vậy nên cho tới bây giờ, cha mẹ Lê Xuyên cũng không chịu thừa nhận hai đứa con song sinh của Nhan gia. Nhan Kiến Hùng nhiều năm làm việc chăm chỉ, đối xử lương thiện với người khác, vô cùng nổi tiếng ở thành phố S này. Mà cha Lê Xuyên tuy là một luật sư lớn, nhưng cũng chỉ miễn là khách hàng ra giá cao thì vụ nào ông cũng sẽ làm, vì vậy mà đắc tội không ít người. Nếu chuyện này mà để người ngoài biết, nhất định sẽ bị chỉ trỏ.
Lúc trước anh còn có ý định muốn cải thiện mối quan hệ với Nhan Thần Mặc, nhưng Nhan Thần Mặc lại không tiếp nhận, không cảm kích. Trái lại, Nhan Thần Bắc, anh của bọn họ lại thân với Lê Xuyên hơn một chút. Vì vậy mà Nhan Thần Mặc cũng hận lây sang cả người anh ruột ấy.
Nhan Thần Mặc đặt chiếc ấm nước trong tay xuống
cạch
một tiếng, dựa vào góc bàn, gương mặt dài một thước lập tức như dài ra thành hai thước, nâng đôi mắt giống hệt người kia lên, lạnh lùng nhìn Lê Xuyên, giống như đang nói,
Ở đây không chào đón cậu.

So sánh với Nhan Thần Mặc, Lê Xuyên vẫn hơn ở một điểm là dù gặp khó khăn cũng không đổi sắc mặt, anh giống như không có việc gì ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt nhàn nhạt, mở miệng khẳng định,
Căn hộ này là của anh phải không.

Lê Xuyên nhìn đôi mắt chứa đầy hận ý của Nhan Thần Mặc, sắc mặt lại càng bình tĩnh hơn. Đây chính là sự khác biệt giữa hai người họ. Trong mắt của Lê Xuyên, Nhan Thần Mặc chính là người có khiếm khuyết về tính cách.
Nhan Thần Mặc quay người, không nhìn Lê Xuyên nữa, móc bức ảnh trong ví ra, xé thành từng mảnh nhỏ rồi vứt thẳng vào thùng rác trong ánh mắt đau lòng của Lê Xuyên.
Nhan Thần Mặc dựng thẳng lông mày, quái gở hỏi,
Cậu muốn nói với cô ấy sao?
Nhan Thần Mặc rót một ly nước, tự mình uống,
Tôi không ngại để cô ấy biết về lòng tốt của tôi, sau đó... lấy thân đền đáp đâu.

Lê Xuyên thò tay vào túi áo, cầm lấy chiếc ví, nhìn anh, chất vấn:
Tại sao anh lại lấy trộm ảnh của Mang Mang.

Nhan Thần Mặc trầm mặt. Anh đã đoán được chiếc ví này bị rơi trong bữa tiệc Giáng sinh, nghĩ bên trong không có vật gì quan trọng nên anh cũng không bận tâm đi tìm lại. Không ngờ lại bị Lê Xuyên nhặt được.
Nhan Thần Mặc sải bước lên phía trước, duỗi tay muốn lấy chiếc ví lại.
Í? Thế mà lại vẫn bình yên vô sự! Ha, có tiến bộ!
Lưu Mang đang định giữ Lê Xuyên ở lại ăn trưa nhưng Lê Xuyên lại đứng dậy, lạnh lùng nói:
Anh về trước, buổi chiều còn có hai tiết học.

Lưu Mang đánh giá từ 3trên xuống dưới bộ áo ngủ trên người Nhan Thần Mặc, trợn trắng mắt với anh, rồi chạy nhanh lên tầng. Tuy là tâm trạng c9ủa Nhan Thần Mặc hôm nay không tồi, nhưng cô vẫn có chút lo lắng hai người ở dưới tầng sẽ lại cãi nhau, đánh nhau tới m6ức cậu chết tôi sống.
Lưu Mang vừa lên nhà, không khí dưới nhà lập tức bị ép xuống, nặng nề tới mức làm người k5hác không thể hô hấp.
Nhan Thần Mặc vừa nâng mắt lên, hừ nhẹ hai tiếng, không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Lê Xuyên biết chuyện này.
Thấy Nhan Thần Mặc không đáp, Lê Xuyên tiếp tục nói,
Cũng chỉ có mình Lưu Mang mơ hồ vậy, nếu là người khác, chỉ cần thấy đống sách về tài chính trong phòng sách và bộ áo choàng tắm vừa người này của anh thôi là đã sớm đoán được rồi.


Đừng có suy nghĩ đến những thứ không thuộc về mình nữa.
Âm thanh của Lê Xuyên nhẹ nhàng, mang theo một tia thương hại, khiến Nhan Thần Mặc cực kì khó chịu.
Anh nhếch khóe miệng, lạnh lùng cười, lại nhìn Lê Xuyên châm biếm,
Tôi không quan tâm cô ấy muốn ở cùng với ai, tôi chỉ muốn cả hiện tại và tương lai của cô ấy.

Nhan Thần Mặc giật lại chiếc ví trong tay Lê Xuyên, mở nó ra, thấy tấm ảnh cũ mình lấy từ dưới bàn vẫn ở nguyên chỗ cũ không chút sứt mẻ, anh trừng mắt với Lê Xuyên, cảnh cáo,
Cách xa cô ấy một chút, tôi không muốn nhìn thấy cậu đến gần bạn gái của tôi.

Lê Xuyên cười nhẹ, không thèm để ý lời nói của Nhan Thần Mặc, nói,
Tôi và cô ấy quen nhau hơn mười năm, chỉ cần dựa vào sự hiểu biết Lưu Mang của tôi thôi, nếu như cô ấy biết về mối quan hệ của chúng ta, biết rằng anh vẫn đang báo thù, anh cho rằng cô ấy liệu có còn ở lại bên cạnh anh không?

Lê Xuyên lấy chiếc ví màu đen trong túi áo ra, dáng vẻ như đã đủ nhân chứng vật chứng, nhìn chằm chằm gương mặt bỗng biến sắc của Nhan Thần Mặc.
Anh sẽ không làm rơi ví mà cũng không biết đấy chứ.

Lúc đầu Lăng Vi nhặt được ví, nhìn thấy bức ảnh còn tưởng đây là ví của Lê Xuyên nên mới đưa lại ví này cho anh. Khi Lê Xuyên nhìn thấy tấm ảnh chụp chung hồi nhỏ của hai người họ, anh mới hiểu là chuyện gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.