Chương 50: CHỈ LÀ NGƯỜI YÊU



Không đâu, mấy ngày nữa em thi Ngôn ngữ học, chỉ sợ là không qua nổi môn mất.
Môn học
biến thái
nhất của kì một năm nhất chính là Ngôn ngữ họ8c, chỉ cần nói đến bài thi Ngôn ngữ học thôi đã làm cho mọi người nghe tin sợ mất mật rồi. Mọi người cứ bảo là không bị rớt một môn thì chưa toà3n vẹn được đời sinh viên, giờ có môn này, tất cả sinh viên đều cảm thấy đời đại học của bản thân cũng gần đạt được sự toàn vẹn đó rồi.

N9han Thần Mặc đọc tin nhắn dài dằng dặc, khóe môi nhếch lên, lại không quan tâm tới độ khó của môn học ấy chút nào.
Cô không thích những hoạt động lớn như vậy của trường, không phải ca hát thì lại là nhảy múa, thêm nữa thì có tấu nói. Đi xem mười mấy năm cũng chán ngấy rồi, còn chả bằng được mấy chương trình mà các câu lạc bộ nhỏ tổ chức nữa. Mà tất cả mọi người đều tham gia để khuấy động không khí.
Tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước nhờ sử dụng các từ hài âm, nhiều nghĩa để gây cười. Phần lớn loại hình này dùng để chê bai thói hư tật xấu, ca ngợi người tốt việc tốt.
Mẹ già đồng ý rồi? Mẹ già nhà mình trước nay đều bảo thủ, lúc trước còn căn dặn cô là dù hai đứa đang yêu cũng không nên tùy tiện gặp người lớn hai bên. Giờ thì hay rồi, hai bên đều gặp cha mẹ luôn rồi. Mẹ già lại còn khá thích Nhan Thần Mặc nữa, đây là muốn đem cô bán quách đi rồi phải không.
Lưu Mang bán tín bán nghi nhìn anh, kiên trì muốn gọi điện thoại cho mẹ hỏi xem, Nhan Thần Mặc lúc này mới buông tay ra.
Cơm cúng Táo quân? Cô mới chỉ nghe qua đêm giao thừa, mùng một, tết Nguyên đán, cúng Táo quân cũng được nghe người lớn nhắc tới nhiều, chỉ là không quá để ý. Cô không nghĩ tới người ở thành phố S lại coi trọng ngày này đến vậy, còn đặc biệt về nhà ăn cơm nữa.
Lưu Mang rút tay lại, từ chối:
Em đi làm gì? Anh tự về nhà không phải là được rồi à.
Cô không thích tới nhà Nhan Thần Mặc, tuy bác Nhan đối xử với cô cũng coi là khách khí thân thiết, nhưng dù sao cũng là nhà người khác, lại còn là nhà bạn trai cũ nữa. Chỉ cần bước vào ngôi nhà đó, cô liền cảm thấy áp lực. Bởi vì hai người bọn họ khác biệt nhau nhiều quá...

Í!
Lưu Mang ngẩng đầu nhìn anh. Anh còn chuẩn bị quần áo cho cô sẵn ở nhà sao.
Nhan Thần Mặc bất lực thở ra một hơi, giống như vừa làm một cuộc làm ăn thua lỗ với cô.
Khóe mắt Lưu Mang giật giật, nghi ngờ nói:
Nhan Thần Mặc, rốt cuộc anh cho mẹ em uống bùa mê thuốc lú gì vậy hả.

Một chiếc xe ô tô chạy vụt qua, Nhan Thần Mặc kéo cô về đằng sau người mình, bánh xe chạy qua một vũng nước làm nước bẩn bắn lên tung tóe, hắt lên khiến anh lấm lem cả người.
Lưu Mang: Tiết mục thứ mấy vậy ạ?
Lê Xuyên: Thứ hai từ dưới lên.
Mưa liên tục mấy ngày, mấy đoạn đường ở cổng trường lại gồ ghề không bằng phẳng, hai người bọn cô đang trốn vào bên lề đường để lau vết bẩn trên người, lại bị mấy chiếc xe điện khác đi qua bắn thêm nước bẩn đầy người.
Lần này đến Lưu Mang cũng không thể may mắn tránh khỏi được.
Lưu Mang đồng ý, thấy đã tới giờ ăn liền thu dọn đồ đạc, vội vàng xuống tầng, chỉ sợ người ở dưới thư viện kia đợi lâu sẽ lên đây lôi cô ra ngoài.
Hoàng hôn, sắc trời u ám, gió lạnh thổi xào xạc. Lưu Mang rụt đầu vào trong cổ áo, run rẩy nhìn Nhan Thần Mặc vẫn đang đứng thẳng người trong gió lạnh. Làm con trai thích thật, có thể chịu lạnh hơn con gái nhiều.

Ông già muốn em tới lắm, anh đồng ý rồi.

Nhan Thần Mặc vẫn luôn thích trảm trước tấu sau, Lưu Mang trừng mắt nhìn anh.
Lê Xuyên: icon mỉm cười Anh đang tập duyệt, tối nay biểu diễn cùng Lăng Vi.
Ngoại trừ một số cuộc thi ra, còn đâu Lê Xuyên cực kì ít khi tham gia những buổi biểu diễn công khai thế này. Lưu Mang vô cùng hiếu kì, sao anh Lê Xuyên lại bỗng nhiên đổi tính đối nết thế này, chỉ là cô không nói ra miệng.
Lưu Mang: Vâng. icon buồn bã
Lưu Mang: Em bị Nhan Thần Mặc ép đi, anh cũng đi ạ?
Lưu Mang nghi ngờ hỏi:
Hôm nay chúng ta ăn ngoài sao?

Nhan Thần Mặc nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng,
Ừ, bố anh muốn chúng mình về ăn cơm cúng Táo quân.


Cậu ta biểu diễn cùng Lăng Vi, hình như là biểu diễn đánh đàn đôi thì phải.
Nhan Thần Mặc không cho là đúng nói.

Ồ,
Lưu Mang đáp nhẹ một tiếng, ngước mắt lên hỏi,
Câu lạc bộ taekwondo có tham gia biểu diễn gì không?

Tiết mục áp chót?
Lưu Mang có chút không hài lòng, nếu anh biểu diễn đầu thì cô có thể lôi Nhan Thần Mặc theo. Nhưng không biết hai tiết mục cuối đến mấy giờ mới được biểu diễn, xem ra phải ở lại tới cuối buổi rồi.

Là bố già chuẩn bị cho em, còn chuẩn bị cả phòng ngủ cho em rồi. Để tiện cho em thực tập trong đợt nghỉ đông. Quần áo đều là mẹ Trần chuẩn bị, anh có thể tin tưởng được mắt nhìn của bà ấy.

Lưu Mang bỗng cảm thấy không biết nên nói gì.

Không có quần áo thay mà.
Lưu Mang càu nhàu.

Anh chuẩn bị cho em cả rồi.

Vừa mới đặt điện thoại xuống, mặt bàn lại xuất hiện một trận rung nhẹ.
Lê Xuyên: Tối nay em định đi xem biểu diễn năm mới à?

Bọn Kim Hạo Vũ tham gia rồi.
Nhan Thần Mặc nắm lấy tay cô, nhét tay của cả hai vào túi áo để sưởi ấm. Anh sẽ không nói với cô rằng người tham gia vốn dĩ là anh, nhưng anh lại có việc quan trọng hơn phải làm nên tạm đẩy việc sang cho người khác.
Phòng ăn ở cổng phía đông trường học, mà hướng Nhan Thần Mặc lôi cô đi tới lại là cổng phía nam.
Lưu Mang gào khóc hai tiếng, đây là ví dụ điển hình của việc tự lừa mình dối người à!
Thấy mặt cô tràn đầy bức xúc đau khổ, Nhan Thần Mặc cười nhẹ,
Đừng xoắn xuýt lên nữa, để ông già đợi chúng ta về ăn lâu vậy cũng không tốt. Đến nhà anh rồi tắm cũng được mà.

Lưu Mang khổ não vén mái tóc dài sang một bên, nhìn vệt nước bẩn đã thấm vào bên trên, chớp chớp mắt với gương mặt xám xịt của Nhan Thần Mặc.

Muốn về ký túc rửa phải không,
Nhan Thần Mặc tùy ý lau vết nước bùn, thấm qua tóc, nói,
Em xem, hết rồi này.

Thấy Lưu Mang móc điện thoại trong túi ra, Nhan Thần Mặc nhẹ nhàng cướp lại, anh biết rõ cô định làm gì, chỉ có thể là gọi điện cho mẹ hỏi thôi.

Muốn xin phép dì à, không cần đâu, anh cũng nói với dì luôn rồi. Dì cũng đồng ý rồi.
Nhan Thần Mặc tỏ ra hơi đắc ý.
Tiếng mẹ già trong điện thoại giống như cuối cùng cũng gả được bà cô già trong nhà đi, cười vui sướng đuổi cô mau đi đi.
Nhan Thần Mặc nhìn biểu cảm chịu thua của Lưu Mang, cười ha ha hai tiếng,
Anh nói rồi mà em không tin, cũng đúng,
Anh kiêu ngạo liếc cô một cái, sải bước đi tới, nói,
Đi đâu mới tìm được người con rể xuất sắc như anh chứ.


Cùng đi ăn tối, ăn x6ong bọn mình tới phòng nghệ thuật đi.
Không chấp nhận lời từ chối của cô, Nhan Thần Mặc lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Lưu Mang bẹt bẹt5 môi, nhìn chiếc avatar kia mà thầm mắng chửi một trận, tiếp tục học thuộc mấy câu lí luận khô khan.
Chiếc khăn quàng của anh quấn một vòng quanh cổ cô, lại quấn lên trên, che luôn cả mũi cô, cô nhìn hơi thở thoát ra là một lớp sương trắng mỏng.

Nghe nói anh Lê Xuyên cũng tham gia biểu diễn đó.
Lưu Mang không hề khách khí, vứt cặp sách của mình vào bàn tay trống của Nhan Thần Mặc. Sau lần chia tay đó, cô càng ngày càng không nể mặt anh. Lúc trước đều tự xách túi xách cặp, bây giờ chỉ cần có thứ đồ gì lỉnh kỉnh, cô đều sẽ nghĩ đến Nhan Thần Mặc, nếu không thì còn cần cái tên bạn trai này làm gì nữa.
Lưu Mang phát ra một tiếng nghẹn ghét bỏ.
Nhan Thần Mặc lấy một bao giấy ăn trong túi áo ra, móc ra hai tờ đưa cho cô, nói:
Lau giúp anh.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.