Chương 51: SAO DÌ LẠI TỚI ĐÂY
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1488 chữ
- 2022-02-04 05:19:42
Anh luôn không biết xấu hổ như vậy, da mặt siêu dày. Bản thân cô ngoại trừ thiếu mất Mao chủ tịch ra thì tất cả tiện nghi đều b8ị anh chiếm cả rồi.
Lưu Mang trợn trắng mắt nhìn anh, chui vào hàng ghế sau.
Em đừng có chơi xấu đấy, cũng gặ3p bố mẹ hai bên rồi, ngủ qua đêm cũng ngủ rồi, mối quan hệ giữa chúng ta không phải nên tăng thêm một cấp rồi sao?
Nhan Thần9 Mặc không quan tâm đến gương mặt cố nén cười của tài xế qua kính chiếu hậu, nhưng Lưu Mang thì sớm đã xấu hổ đỏ mặt rồi.
6
Đôi chân dài bỗng truyền đến một trận đau nhức, Nhan Thần Mặc chau mày nghiến răng
Ai ui
một tiếng, còn đâu vẫn kiềm chế5 lại không kêu đau. Nhìn Lưu Mang dẩu môi dí dí nắm đấm với mình, anh không thể phản bác lại. Anh thoải mái cười to, nghe vô cùng đắc ý.
Cô chưa từng nghĩ tới mối quan hệ của bản thân và Nhan Thần Mặc sẽ phát triển với tốc độ như vậy, càng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày đến gặp cha mẹ hai bên, ngày cô đồng ý hẹn hò với anh, cô còn chuẩn bị sẵn cho một ngày hai người họ chia tay, bản thân sẽ là người bị đá luôn rồi. Bởi lẽ bọn họ vốn không phải là người của cùng một thế giới. Không lẽ là do cô nghĩ nhiều rồi sao.
Lưu Mang gõ mấy chữ trên điện thoại, sau đó dựa sát vào Nhan Thần Mặc, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ trôi về phía sau. Đèn đường năm mới mờ ảo, khiến cho người ta không phân biệt được đây là ảo ảnh hay là thực tế.
Trong phòng nghệ thuật, Lê Xuyên vừa dừng tập duyệt nhìn tin nhắn wechat Lưu Mang gửi tới, nở một nụ cười khổ.
Cả quá trình, Lưu Mang đều khiêm tốn gật đầu, nhưng lại có chút không tự nhiên nữa.
Đến lúc đó thì cháu cứ đi theo Lý Tư Vân thực tập là được rồi.
Nhan Kiến Hùng uống một ngụm canh, nói.
Sau một hồi mới lại nói chuyện trong nhà, Lưu Mang mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, không còn cẩn thận cung kính như vừa rồi nữa.
Lưu Mang nắm điện thoại trong tay như đang cầm một cục gạch, muốn đập cho Nhan Thần Mặc đứng đối diện mình hai phát, hừ nhẹ hai tiếng liền đi vào phòng.
Căn phòng được trang trí theo phong cách đơn giản hiện đại, giá sách chỉ cách giường ngủ khoảng mười bước chân, vô cùng thuận tiện cho việc học hành làm việc. Nghe mẹ Trần nói thì căn phòng này là do Nhan Thần Mặc bài trí, Lưu Mang trong lòng cười một tiếng, xem ra tên kia sớm đã ủ mưu rồi.
Anh ngủ rồi à?
Lưu Mang nằm trên giường, cầm điện thoại.
Em xin lỗi, bọn em không tới được rồi.
Từ đầu tới cuối, anh đều chỉ muốn mời một mình cô, mà lúc nào cô cũng dính lấy Nhan Thần Mặc...
Nói tới công việc thực tập trong kì nghỉ đông, Nhan Kiến Hùng không còn bộ dáng hi ha bình thường nữa, mà lại vô cùng nghiêm túc nói cho cô nhiệm vụ, cùng với việc đi thực tập cần chú ý những điều gì.
Đây là bạn gái của cháu à?
Một người phụ nữ quý phái đeo trên người toàn vàng bạc nhìn Lưu Mang một cái, hỏi Nhan Thần Mặc.
Là vợ cháu.
Nhan Thần Mặc tươi cười, giống như vừa mới kết hôn với cô.
Người phụ nữ cười ranh mãnh, lại đánh giá Lưu Mang một lượt, có chút thất vọng nói:
Ài, cháu đã đưa bạn gái về nhà luôn rồi. Không như thằng nhóc nhà cô, tới giờ vẫn chưa có tí tin tức gì.
Nhớ anh rồi sao?
Nhan Thần Mặc trả lời.
Lưu Mang bẹt bẹt môi, vô cùng ghét bỏ nhìn điện thoại. Nửa đêm nhắn tin cho anh có nghĩa là đang nhớ anh rồi sao? Sao mà tự luyến thế không biết. Cũng đúng, không tự luyến thì đã không phải là Nhan Thần Mặc rồi.
Ngày mai em muốn tới cửa hàng xem qua, anh cứ về thẳng trường đi.
Trong khu biệt thự bỗng vang lên mấy tiếng pháo nổ, Lưu Mang nhìn từng đợt pháo hoa nổ bên ngoài cửa sổ, khóe môi hướng lên một ý cười nhàn nhạt. Tuy cô không thích những thứ hào nhoáng trống rỗng, nhưng lại không bài xích khoảnh khắc tươi đẹp rực rỡ như lúc này chút nào.
Cũng muộn rồi, Mang Mang tối nay cứ ở lại đây đi.
Nhan gia, Lưu Mang cũng không phải là lần đầu tiên tới đây. Nhan Kiến Hùng nhiệt tình không cho cô từ chối, nếu cứ từ chối mãi thì lại thành ra cô đang ra vẻ làm giá. Lưu Mang sau khi được mẹ cho phép, liền tươi cười đồng ý.
Không sao, anh đưa em đi. Dù sao cũng tiện đường mà.
Những lời này đợi trời sáng rồi nói cũng được, nhưng không hiểu vì sao cô lại muốn nói chuyện cùng tên đáng ghét này mấy câu. Nói qua nói lại bất giác đã quá nửa đêm, cô mới thôi không nói nữa.
Không khí đón tết trong khu biệt thự có vẻ rộn ràng, con đường bình thường không thấy mấy bóng người, hôm nay vừa sáng đã thấy toàn là những chiếc xe sang trọng đi ra đi vào. Nghe tiếng những người đó trò chuyện cùng Nhan Thần Mặc thì có vẻ mọi người đều tranh thủ kì nghỉ này ra ngoài du lịch cho bớt buồn.
Căn phòng mới được chuẩn bị nằm đối diện phòng của Nhan Thần Mặc, chỉ cách một khoảng trống. Lưu Mang đứng trước cửa phòng, nhìn Nhan Thần Mặc đứng đối diện, có chút suy nghĩ riêng cúi mắt xuống nghĩ ngợi, lại ngước mắt lên nhìn anh.
Nhan Thần Mặc móc điện thoại ra, Lưu Mang gấp gáp nhìn anh.
Đi ngủ. Nhìn anh chằm chằm như thế, không lẽ là em muốn ngủ trong phòng của anh?
Lưu Mang vốn cho rằng một người cao ngạo như Nhan Thần Mặc sẽ không chịu đi nói chuyện phiếm cùng người già, nhưng cô lại sai rồi. Nhan Thần Mặc không chỉ biết nói chuyện, ngược lại còn dùng một thái độ khác hẳn thường ngày để nói chuyện với vị phu nhân kia. Đây thực sự là Nhan Thần Mặc mà cô biết sao.
Chiếc xe sang trọng rời đi, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, cùng đi bộ trên con đường đầy lá rơi. Lưu Mang đánh giá gương mặt vui vẻ của Nhan Thần Mặc, thấy nụ cười trên miệng anh, cô chột dạ cúi đầu. Cô không muốn để anh đắc ý rồi lại cười chê cô cứ nhìn anh mãi đâu.
Bạn trai em đẹp trai lắm phải không?
Nhan Thần Mặc đắc ý nhướng nhướng mày nhìn cô, lại nhìn về phía trước,
Già trẻ trai gái ai cũng thích.
Lưu Mang chớp chớp mắt, lại cũng đồng ý đáp lại hai tiếng, khiến Nhan Thần Mặc lại càng đắc ý nắm chặt tay cô hơn. Thôi được rồi, cô đành thành thật vậy, thành thật tới mức cô còn cảm thấy như bản thân đang nịnh hót Nhan Thần Mặc vậy.
Đang bước chầm chậm trên đường, bỗng có một chiếc xe phóng vụt qua, Nhan Thần Mặc ôm cô vào lòng bảo vệ, gương mặt khẩn trương.
Lưu Mang nhìn Nhan Thần Mặc giãn đầu lông mày ra, cô nở nụ cười. Anh và bác Nhan không giống người mới giàu như mọi người hay nói chút nào. Ví dụ, Nhan Thần Mặc cũng sẽ không giống như người đàn ông lái xe lúc nãy phóng nhanh như tên bắn, mà sẽ chú ý tới đường xá và những người đi đường. Trong khi những quý công tử nhà giàu mới nổi, bọn họ còn lâu mới để ý, trong mắt họ, nếu đâm bị thương hay làm chết người thì chỉ cần bồi thường mấy khoản tiền thôi, mà thứ bọn họ không thiếu nhất chính là tiền.
Quảng trường thành phố trong khu đại học đầy những quả bóng bay nhiều màu sắc được thả lên trời, rất nhiều các biểu ngữ quảng cáo giảm giá thu hút một tá các sinh viên đại học.
Trà sữa Lưu Manh mua một tặng một...
Nhìn thấy tấm băng rôn quảng cáo, Lưu Mang khẽ cười, kinh ngạc nhìn hàng người xếp hàng trước cửa, lại nhìn gương mặt đầy ý cười của Nhan Thần Mặc, không khó để biết lại là Nhan Thần Mặc chỉ điểm cho mẹ già rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.