Chương 4: Chỉ là bạn bè bình thường


Lưu Mang dừng lại ở cổng ký túc, nghĩ nghĩ, nếu không phải khu nhà đông thì chỉ có ở khu nhà tây thôi, cùng lắm thì lại đi một vòng khu ký túc vậy.

Cấu trúc hai tòa Đông Tây giống y hệt nhau, chỉ có một điểm khác biệt, chính là dưới tầng ký túc khu cô ở có biển báo hiệu, mà ở đây thì lại không có.

Quả nhiên, đi nhầm đường rồi. Cô vội vàng đi ra cổng khác.

Đột nhiên, từ đằng sau bỗng truyền đến một giọng nói hơi khàn nhưng lại quyến rũ khó tả.


Đến tìm tôi à?
Môi anh ta nhếch lên nụ cười ác ý,
Đúng là không dễ dàng gì, cũng tìm được đến đây rồi.



Ai vậy?
Người con trai bên cạnh Nhan Thần Mặc hỏi.

Nhan Thần Mặc quỷ dị cười cười, ấm áp nhẹ giọng trả lời,
Em gái khóa dưới tới tìm tôi.


Lưu Mang nhìn biểu cảm của anh, không cảm thấy giữa hai người có chút ngượng ngùng nào, cũng thấy anh không có địch ý, như thể mọi chuyện lúc trước chưa hề xảy ra.

Người bên cạnh cười cười như đã hiểu, vỗ vai Nhan Thần Mặc,
Vậy tôi đi trước vậy, đợi cậu ở sân bóng nhé.


Cô thân là nữ sinh, đứng ở dưới ký túc xá nam, kéo chiếc vali đứng dưới bóng cây nhìn Nhan Thần Mặc bước về phía cô. Khoảng cách giữa họ ngày càng gần hơn, cho tới lúc chân cô lùi về phía sau, anh mới dừng bước.


Tìm tôi có việc sao?
Nhan Thần Mặc vẫn như cũ cho rằng cô đến đây để tìm anh, nếu không thì cũng không đến tận tòa ký túc xá của anh làm gì.


Không phải tới tìm anh, em đi nhầm tòa ký túc thôi.



Ồ,
Nhan Thần Mặc thở nhẹ ra,
Phòng của em ở khu phía đông tòa số mười ba sao?
Tân sinh viên chỉ nhớ số ký túc xá nhưng không biết đường cũng không phải ít, đi sai là việc khó tránh được.


Vâng.
Lưu Mang gật gật đầu.

Vừa mới đáp lời, cô mới hối hận bản thân tại sao lại nói với anh ta về khu ký túc của cô chứ.

Nhan Thần Mặc cười cười, vui vẻ nói,
Trùng hợp thật đấy.
, câu sau lại làm cô ngạc nhiên, cái tên đẹp trai kinh người này vậy mà lại nói ra được câu:
Để tôi đưa em về.



Dạ?
Cô cười, từ chối,
Không cần đâu ạ, em biết cách đi về rồi.


Miệng từ chối nhưng cô cũng không quên ham muốn sắc đẹp, cứ ngẩng lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh của anh, mãi tới khi cảm thấy có chút mỏi cổ, cô mới ý thức mà cúi đầu xuống.

Nhan Thần Mặc như nhìn thấu được cô đang nghĩ gì, cười
Tôi cũng khá là tự tin với nhan sắc của bản thân đấy, nhưng mà em mà nhìn tôi như vậy...
anh dừng lại, không nói tiếp.

Hơ, Lưu Mang vốn đang có chút ngượng ngùng, lại thấy anh tự luyến như vậy, liền không khách khí,
Cũng chỉ là tạm được thôi, không tính là xuất chúng được, còn kém xa anh Lê Xuyên đó.
Nói xong, cô lại thấy mặt Nhan Thần Mặc có chút không đúng, giống như tức giận vì bị chê bai ghét bỏ, mà cũng không giống lắm. Nhưng cô nói thật mà, nói về vẻ ngoài thì hai người tuy không phân trên dưới, nhưng cô lại thích khí chất yên tĩnh trên người Lê Xuyên hơn.


Anh không giận đấy chứ.
Lưu Mang cẩn thận dè dặt nhìn gương mặt âm trầm của anh.

Nhan Thần Mặc kéo lấy vali từ tay cô, bước lên phía trước, có chút lạnh lùng,
Không!


Nghe giọng anh hạ xuống khi nói đến cuối chữ, cô càng thấy người con trai này thật sự rất để bụng chuyện này, chỉ là cô nhầm rồi. Anh không để tâm chút nào việc bị so sánh vẻ ngoài, chỉ quan tâm đến đối tượng được so sánh, không cần biết là về vẻ ngoài hay cái gì khác...

Gió buổi chiều tối mang theo khí nóng, mới đi bộ vài bước mà cả người đã đầm đìa mồ hôi. Đưa mắt nhìn sang chiếc áo trắng dần trở nên trong suốt, dính sát vào người của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang vô thức liếc nhìn cơ thể rắn chắc mạnh mẽ của anh, lại thuận mắt nhìn xuống chiếc vali đang được kéo đằng sau, chỉ sợ bản thân cô không khống chế nổi mất, đến mắt cũng sắp dán lên người anh rồi.

Đoan trang! Phải đoan trang! Cô tự nhắc nhở bản thân.

Nhan Thần Mặc cười thầm, trêu chọc,
Cũng không cần phải ngại đâu, tôi biết em nhìn tôi nãy giờ mà.


Lưu Mang hừm nhẹ hai tiếng, thì thầm,
Mắt anh mọc trên lưng hay sao vậy?


Cũng không biết vì lý do gì, cô cùng Nhan Thần Mặc vậy mà không có cảm giác xa lạ gì với nhau, hai người giống như những người bạn quen biết từ lâu mà trêu chọc nhau. Nhưng rõ ràng bọn họ không quen biết mà, cô đột nhiên nhớ tới lời của Lê Xuyên, theo bản năng kéo dãn khoảng cách với anh.

Nhan Thần Mặc đột nhiên dừng bước, đợi cô bước tới bên cạnh mình.


Em với Lê Xuyên có quan hệ gì vậy?


Thanh âm trầm thấp từ tính, trong đầu cô lần đầu tiên cảm thấy giọng anh cũng dễ nghe đến vậy.


Bạn bè thôi.
Cô tự nhiên đáp lời.


Bạn bè kiểu gì?
Anh tiến lên một bước.

Mặt cô mông lung, hỏi lại,
Anh cảm thấy là loại nào.
Không thấy người kia trả lời, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh,
Anh hình như rất quan tâm anh Lê Xuyên thì phải,
lại nhớ đến trong điện thoại có lưu số Lê Xuyên, cộng thêm thái độ lạnh lùng của anh với người kia, cô hình như biết được gì đó, bối rối bảo đảm,
Nói chung không phải như anh nghĩ đâu, bọn em chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Nói xong lại đánh giá trên dưới Mét tám lăm đẹp trai nam tính, ai, anh ta thế mà lại là gay, đúng là đáng tiếc.


Ừ, vậy thì tốt.


Lưu Mang tưởng bản thân nghe nhầm, cô không hiểu Nhan Thần Mặc bảo
tốt
là tốt chỗ nào. Chỉ có một khả năng, chính là anh ta trăm phần trăm là gay thôi! Trong nháy mắt, cô bỗng thấy có chút cảm thông với anh ta, cũng không quên nhắc nhở,
Anh không thuộc gu của anh Lê Xuyên đâu.


Người đẹp trai bên cạnh bỗng ngừng bước, hướng mắt nhìn xuống cô như đang nhìn một người thiểu năng trí tuệ.


Em vừa nói gì cơ?



Không, không có gì đâu ạ.
Cô sợ nhắc lại sẽ đả kích anh mất.

Nhan Thần Mặc nhếch khỏe miệng, bước chân nhanh hơn, quả quyết nói với cô,
Không phải như em nghĩ đâu.


Không phải như cô nghĩ, vậy thì là cái dạng gì. Lưu Mang xoắn xuýt nhưng lại không dám hỏi lại, dù sao bản thân cô cũng không hiểu được thế giới nội tâm của người đồng tính, sợ bản thân nhiều chuyện sẽ bị người ta bịt miệng.

Trên đường, cô nói chuyện đều về Lê Xuyên để nói bóng gió với vị đàn anh đẹp trai đáng thương kia. Cô cùng Lê Xuyên từ nhỏ đã quen biết rồi, chỉ là cha anh sau đó đến thành phố S để phát triển nên mới rời thành phố T, may là cô và anh thường xuyên liên lạc nên dù nhiều năm không gặp cũng sẽ không cảm thấy xa lạ.


Em là người thành phố T sao?
Nhan Thần Mặc có chút kinh ngạc, thấy cô hiểu rõ thành phố T như lòng bàn tay, anh cười, nhàn nhạt nói,
Bà ngoại anh cũng là người ở đó...



Chỗ nào thành phố T vậy ạ?


Nhan Thần Mặc nói ra tên một địa danh làm Lưu Mang cảm thấy thật thân thiết, nơi đó là quê cô đó, cũng là quê của Lê Xuyên nữa.

Lông mày Lưu Mang giãn ra cười, giống như bản thân gặp được đồng hương,
Trùng hợp quá, quê ngoại anh lại cùng nơi với quê ngoại anh Lê Xuyên. Bà ngoại anh Lê Xuyên tốt lắm,...
Cô không để ý tới khi bản thân vừa nhắc tới bà ngoại Lê Xuyên, sắc mặt của anh càng ngày càng trầm xuống.

Mãi tới khi Nhan Thần Mặc cắt ngang lời cô, nếu không nghe thanh âm lạnh lùng nói,
Tới rồi
, chắc cô cũng không dừng nổi. Cô chỉ hận không thể dốc toàn bộ chuyện ra kể như thân thiết.

Lưu Mang nhận lấy vali từ trong tay anh mới phát hiện ra ánh mắt của anh không lưu manh như trước,
Anh sao thế?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.