Chương 5: Đồ đồng tính, anh đợi đó cho tôi!
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1584 chữ
- 2022-02-04 05:18:42
Cô bước lên phía trước vài bước, bỗng nhiên quay lại nhìn người vẫn đang đứng ở chỗ cũ nhìn cô, hỏi,
Phải rồi, đàn anh, ở quanh đây có hiệu thuốc không vậy ạ?
Hiệu thuốc? Em khó chịu sao?
Nhan Thần Mặc đánh giá cô, nhìn thấy cổ tay cô bị cháy nắng, cho rằng nữ sinh yểu điệu, muốn mua chút đồ phục hồi da sau khi bị cháy nắng. Nhưng khi biết Lưu Mang là muốn mua thuốc cho Lê Xuyên, mặt anh lại trầm xuống, rõ ràng là không muốn nói cho cô địa chỉ.
Ừm, nếu anh không muốn em đi đưa thuốc cho anh ấy thì anh tự đi cũng được, em sẽ thanh toán tiền thuốc.
Lưu Mang vẫn còn ngốc nghếch cho rằng anh là gay nên coi cô là tình địch.
Nhan Thần Mặc thuận miệng nói ra một cái địa chỉ, cũng không thèm nhìn cô nữa, nhanh chóng rời đi. Chỉ là bóng lưng nhìn có chút ảm đạm, trông thật u buồn.
Cô đứng như trời trồng, bối rối nhìn theo bóng lưu kia, cảm thấy bản thân nên tìm cơ hội nói chuyện tử tế với anh, cô cũng không muốn bản thân chưa nhập học đã bị người khác hiểu lầm đâu.
Nam sinh vào ký túc nữ vốn rất ít, mà nữ sinh vào ký túc nam lại càng hiếm hơn. Ngày đó Lưu Mang ở lại chăm sóc Lê Xuyên cả đêm, thứ nhất là sợ anh không ai chăm sóc sẽ bệnh chết trong phòng mất, về lý do thứ hai, là do cô cũng có tư tâm nữa. Bởi vì có tư tâm, nên dù Lê Xuyên có đuổi thế nào cũng không đuổi được cô, đành phải chấp nhận.
Cô sợ tối, sợ bản thân phải ngủ một mình, nếu đến nơi ở mới mà không có người bên cạnh, cô sẽ mất ngủ và mơ triền miên, cả đêm sẽ lo lắng mà bật đèn cầm dao ngủ. Cũng vì cô xem qua quá nhiều vụ phá án, nào là kẻ lạ vào phòng giết người, nào là vừa vào phòng liền bị cưỡng hiếp. Đương nhiên, trước khi đến đây, Lưu Mang còn đặc biệt lên mạng tìm hiểu xem ở trường đã có bao nhiêu người vì sao mà chết. Ví dụ như có một đàn chị vì nghỉ hè ở lại trường, bị trộm lẻn vào phòng giết chết, tử vong ngay trên giường mình.
Lê Xuyên dựa vào đầu giường, trên trán dán miếng dán hạ sốt, nhìn người ngồi bên mép giường đang đáng thương cười bất lực,
Được rồi, trời cũng sáng rồi, đợi lát nữa sẽ nhiều người, em mau về đi tránh bị người ta hiểu lầm.
Lưu Mang ngáp một cái, mắt buồn ngủ mơ màng nhìn anh, vẫn chưa muốn rời đi.
Em không muốn.
Bên ngoài tuy trời đã sáng rồi, nhưng hành lang ký túc lại không có đèn, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết u ám đến mức nào. Vừa nghĩ đến nơi hành lang khủng bố ấy, đến cửa phòng Lê Xuyên cô cũng không dám ra nữa.
Cô nằm bò trên bàn sách, im lặng nhìn đôi mắt đang híp vào của Lê Xuyên. Đẹp trai quá, dung nhan tuyệt sắc, nước da trắng bóc, đặc biệt là đôi chân dài kia, cả người toát lên khí chất như nhân vật trong hoạt hình vậy.
Em nhìn anh vậy làm gì,
Lê Xuyên chầm chậm mở mắt, nhìn Lưu Mang đang một tay chống cằm nghiêng đầu nhìn anh, cười nhẹ,
Lại trồng hoa si rồi.
Mặt Lưu Mang đỏ hồng, không quên biện mình,
Ai nhìn anh chứ, không biết xấu hổ.
Cô nhìn quanh bốn góc, vô thức nói thêm một câu,
Sao anh tự luyến giống cái người Nhan Thần Mặc kia thế.
Nhắc đến Nhan Thần Măc, biểu cảm trên mặt Lê Xuyên lạnh lùng, giống như nghe thấy chỉ là tên của người lạ, mà cũng có chút không giống vậy. Mà khi nhắc tới tên Lê Xuyên trước mặt Nhan Thần Mặc, biểu cảm trên mặt anh ta cũng có chút biến hóa khó hiểu. Lưu Mang mở to hai mắt, không quên dụi dụi mắt, sợ mắt trợn to quá sẽ bị rơi ra ngoài.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Lê Xuyên tự khắc hiểu được cô đang muốn nói cái gì. Quả nhiên anh vẫn quá hiểu cô rồi.
Mặt Lưu Mang tràn đầy hiếu kì nhìn anh, hỏi:
Cái người Nhan Thần Mặc kia hình như thích anh đó,
Lời vừa nói ra, Lê Xuyên ngạc nhiên nhấc mắt lên nhìn cô,
Em cứ cảm thấy cảm xúc của anh ta với anh lạ lạ, trộm lưu số điện thoại của anh, thấy em mua thuốc cho anh cũng không vui.
Lê Xuyên giật giật mi mắt, sau mấy giây mới mở miệng,
Hai người lại gặp nhau rồi à?
Cô gật gật đầu, đem chuyện tối qua kể lại một lần, anh lại nhàn nhạt
Ồ
một tiếng, sau cũng không nói chuyện nữa.
Lưu Mang cho rằng anh xấu hổ, đường đường là một người con trai giới tính thẳng tắp lại bị một người đồng tính nhìn trúng, rõ ràng đây không phải chuyện đáng vui rồi. Cô càng thêm tò mò, lại hỏi Lê Xuyên một đống vấn đề, chờ anh giải thích.
Lê Xuyên nghiêng người, thấy cô đang chòng chọc nhìn anh,
Thật sự không phải như em nghĩ đâu.
Anh nghĩ lại mấy câu cô vừa hỏi, giải thích. Cô như một đứa trẻ hiếu kì, chỉ thiếu mỗi không điều tra luôn hộ khẩu thôi.
Anh ta học ngành tài chính, sinh viên năm ba, nghe nói thành tích rất tốt, rất có thiên phú kinh doanh tài chính vậy nên cũng rất được chú ý.
, Lê Xuyên nghĩ nghĩ, giống như đọc tài liệu lấy thông tin,
Còn về những cái khác, anh cũng không rõ lắm.
Cũng đúng, anh Lê Xuyên học về luật, ký túc ở khu phía đông, mà Nhan Thần Mặc lại ở phía tây. Nói đến ngành học hay chỗ ở cũng có khoảng cách nhất định. Lưu Mang thấy anh cũng không thể nói thêm tin gì liền bỏ cuộc.
Lê Xuyên chậm rãi ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cô,
Dù sao em cũng không nên gần gũi anh ta, ở trong trường hay ngoài trường anh ta đều rất được chú ý. Anh không muốn em bị cuốn vào mấy chuyện không đâu.
Lưu Mang nghĩ cũng thấy đúng, vẻ ngoài đẹp trai, thành tích lại tốt, cũng coi là tài tử rồi. Được nhiều người chú ý, vậy người theo đuổi chắc hẳn cũng không ít, mà quan trọng hơn nữa là anh ta lại là đồng tính, cô cũng không muốn dây vào đâu. Cô chỉ muốn một cuộc sống đại học bình yên, thỉnh thoảng hẹn gặp Lê Xuyên, cùng anh nói mấy câu là đủ rồi.
Bên ngoài trời đã sáng rõ, cô nhìn ánh sáng chiếu qua hành lang mới lười biếng uể oải vươn người ra đằng trước, dáng vẻ giống hệt một chú mèo vừa ngủ dậy, đến mông cũng ưỡn về phía sau.
Sao em lại vẫn như thế chứ.
Lê Xuyên nhìn cô cười.
Từ khi chuyển nhà tới thành phố S, hai người họ không gặp lại nhau trong một thời gian dài, anh chỉ nhớ hồi còn nhỏ, Lưu Mang ở nhà bà ngoại khi ngủ dậy cũng có bộ dáng lười biếng rất đáng yêu.
Lưu Mang không hiểu anh đang nói gì, cô trước giờ vẫn như vậy mà, trước mặt Lê Xuyên cô hoàn toàn có thể làm chính mình, không cần giả vờ chút nào, không cần ra vẻ khuê nữ danh môn hay con gái cưng của nhà nào hết.
Em về trước đây, anh nhớ chăm sóc tốt bản thân đó, có việc gì nhớ gọi điện cho em.
Lưu Mang quan tâm nhắc nhở.
Anh chỉ gật đầu, nhưng cô biết, kể cả anh Lê Xuyên có cần cũng sẽ không gọi điện thoại cho cô đâu. Trước giờ anh vẫn là người không thích làm phiền người khác, mà cô cũng vậy. Từ bé tới giờ, cô đều ỷ lại Lê Xuyên, khi không ngủ được cũng gọi video cho anh, gặp phải chuyện tức giận bất bình cũng sẽ gọi cho anh kể lể phàn nàn.
Anh Lê Xuyên, hôm nay...
Anh Lê Xuyên, anh xem báo chưa. Lại vừa mới có người bị giết đó...
Đương nhiên cô cũng biết khả năng anh chưa xem khá là cao.
Anh Lê Xuyên, bố mẹ em lại cãi nhau nữa rồi, một mình em ở nhà sợ lắm...
Không sai, khi ở nhà một mình cô cũng sẽ cảm thấy không an toàn, bình thường gọi điện cho Lê Xuyên, nói chuyện cho đến khi cô ngủ rồi anh mới dập máy.
Lưu Mang đi xuống ký túc xá nam, lại gặp phải dì quản lý ký túc. Dì kia không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khó hiểu đánh giá cô vài giây, Lưu Mang lo sợ bất an rời khỏi.
Khu ký túc của Lê Xuyên và cô cách nhau không xa, cũng chỉ cách khoảng ba bốn tòa nhà thôi. Trên đường cũng có mấy sinh viên xách hành lý đi ngang qua cô, nhưng khi nghe thấy mấy lời đồn đại, cô liền thả chậm bước chân.
Chính là người đó, hôm qua tôi nhìn thấy cô ta vào phòng của Lê Xuyên đó...