Chương 59: MỘT THẰNG SÚC SINH NHƯ NHAN THẦN MẶC


Bùi Vân liếc đôi mắt đầy nước sang nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của Nhan Kiến Hùng, giống như đang tìm tòi thứ gì.

Nhan Thần Mặc sa s8ầm mặt, giọng nói trầm thấp khàn khàn không mang chút hối lỗi nào, lạnh lùng nói,
Bố, đây là do bà ta nợ chúng ta.



Con!
Nhan Ki3ến Hùng nhìn con trai mình, lại hổ thẹn nhìn gương mặt trắng bệch như ma của Bùi Vân.
Cô chỉ từng nghe chú Lê cùng mẹ mình dùng cách xưng hô
Tiểu Vân
này để gọi dì Bùi thôi. Nhưng cô thấy mối quan hệ giữa Nhan Kiến Hùng và Bùi Vân cũng không đến nỗi quá căng thẳng, cô cảm thấy có lẽ hai người họ là bạn bè lâu năm không gặp không chừng. Nhưng nếu đúng là thế, thì sao Nhan Thần Mặc lại có thể đối xử với Lê Xuyên như vậy chứ.
Lưu Mang chìm vào suy tư.
Tiếng chuông điện thoại vui vẻ vang lên, nhìn cuộc gọi tới, cô mới nghĩ ra, có lẽ vẫn còn một người có thể cho cô biết chân tướng sự việc.
Lăng Vi gật đầu, hiểu ý nói,
Lê Xuyên không thích tranh giành với người khác, lại học cùng một trường với Nhan Thần Mặc. Giữa hai người đó còn có một Lưu Mang không biết chuyện gì cả cho nên cũng rất khó xử. Anh ấy cũng chỉ còn cách tâm sự với con thôi.

Bùi Vân thất vọng đặt chén trà hoa trong tay xuống, không nói một lời về sự bất mãn dồn nén đối với cha con Nhan gia.

Dì có chuyện gì cứ tâm sự với con, con sẽ nói lại với Lê Xuyên. Dù sao giữa bạn bè với nhau cũng sẽ không có khoảng cách về thế hệ như giữa mẹ với con.
Nét cười dịu dàng trên mặt Lăng Vi khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thoải mái,
Kể cả Lưu Mang con cũng không nói gì về chuyện giữa Lê Xuyên và Nhan Thần Mặc hết.

Đôi mắt hoa đào quyến rũ híp lại thành một ánh mắt hẹp dài ác liệt. Bùi Vân nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt nói,
Xem ra dì phải nói chuyện tử tế với Lưu Mang mới được.


Lưu Mang thẫn thờ đỡ chiếc máy ép hoa quả, bỏ thêm hạt muồng vào trong cốc trà sữa. Đã một tuần trôi qua kể từ lần xô xát ấy, kết quả thi cuối kì cũng đã có gần hết rồi. Lăng Vi nói với cô rằng Lê Xuyên đã nộp đơn xin hoãn thi, mà Nhan Thần Mặc...

Mang... Mang...

Trên giường bệnh, Lê Xuyên chớp đôi mắt mệt mỏi, yếu ớt gọi tên cô.
Chương 60

Mang Mang,
Lăng Vi tiến lên phía trước, nhẹ gọi một tiếng,
Bọn mình đi dọn dẹp phòng bệnh cho Lê Xuyên trước đi, một lúc nữa anh ấy ra ngoài rồi, dì cũng sẽ tiện hơn một chút.

Lưu Mang nhìn hai người Bùi Vân và Nhan Kiến Hùng đang cứng ngắc đứng cùng một chỗ, cô nhẹ nhàng gật đầu, hiểu rõ Lăng Vi có ý muốn đưa cô đi ra chỗ khác, dọn chỗ cho hai vị phụ huynh.
Những dấu giày ướt xuất hiện dọc theo lối đi, đi tới chỗ thang máy không còn dấu giày nữa, hai người mới dừng lại.

Mang Mang, em có biết những chuyện trước đây của Nhan Thần Mặc và Lê Xuyên không?
Lăng Vi thử dò hỏi.
Chuyện trước đây? Lưu Mang suy nghĩ. Chuyện trước đây của bọn họ cô cũng chỉ biết được một chút. Chuyện xảy ra vào mấy hôm nhập học đối với cô đều chỉ là chuyện nhỏ, không đến mức khiến Nhan Thần Mặc oán hận sâu đến vậy.
Lưu Mang lắc đầu, nhìn Lăng Vi lớn hơn cô hai khóa. Cô vẫn cảm thấy Lăng Vi biết nhiều hơn mình một số chuyện, dù sao thì ba người học đều là người nổi tiếng trong Đại học S, tin tức dù sao cũng sẽ nhiều hơn một tân sinh viên chân ướt chân ráo, không ai biết tên như cô.
SINH RA MỘT CON QUỶ NHƯ NÓ
Bùi Vân khẽ nhíu màu, liếc qua Lưu Mang đang nhìn Lê Xuyên, hạ thấp giọng nói,
Hôm nay dì không muốn nhìn thấy con, con về đi.

Lưu Mang ngơ ngẩn nhìn dì Bùi trước mắt bỗng trở nên xa lạ, trong ấn tượng của cô, dì Bùi chính là nữ thần không già, có khí chất, có tri thức, lại có tấm lòng lương thiện. Nhưng hôm nay bà lại lên giọng bức ép người khác, giống như một vị phu nhân quyền quý cao cao tại thượng, vô cùng chán ghét cô.
Bùi Vân chăm chú quan sát nụ cười của Lăng Vi, liền hiểu rõ cô đang chứng tỏ khả năng giữ bí mật của mình nhằm lấy lòng bà, có thể thấy được vị trí của Lê Xuyên trong lòng cô.

Lăng Vi này, con kể chi tiết cho dì biết chuyện thường ngày của Nhan Thần Mặc và Lê Xuyên đi.
Bùi Vân kéo cánh tay thon nhỏ như cọng hành của Lăng Vi, thấy cổ tay cô đeo một chiếc đồng hồ mang nhãn hiệu nổi tiếng, lúc này mới bắt đầu đánh giá quần áo cô mặc trên người. Bà biết chiếc đồng hồ kia trị giá ít nhất cũng gần hai mươi nghìn tệ, xem ra đây đúng là một đại tiểu thư nhà giàu.
Những gì Lăng Vi kể cũng chỉ những chuyện cỏn con thường xảy ra,
Các sinh viên đều đồn là giữa Nhan Thần Mặc và Lê Xuyên xích mích, có những lúc làm việc chung cũng không thể tránh khỏi xảy ra xung đột. Chỉ là hai người cũng không học cùng khoa, cho nên chuyện giữa hai người họ cũng cũng chỉ được mọi người truyền tai mà thôi. Đợt Giáng sinh...


Dì, Lê Xuyên thế nào rồi ạ.
Lăng Vi chắn trước mặt cô, trong mắt chứa đầy sự lo lắng cho Lê Xuyên.
Bùi Vân mím chặt môi, nhìn Lưu Mang đứng đằng sau Lăng Vi một cái, mở miệng nói,
Phẫu thuật rất thuận lợi.

Lăng Vi, có thể nói là vai chính của các tiết mục văn nghệ của Đại học S. Bùi Vân từng tới dự hoạt động mấy lần, vô cùng có ấn tượng với cô nữ sinh này.

Mẹ...

Tầng VIP không phải chen chúc chút nào như những tầng khác, cũng ít người qua lại. Lưu Mang đứng một mình trên sân thượng, nơi cao nhất của tòa nhà bệnh viện, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lăng Vi đang thu dọn phòng bệnh cho Lê Xuyên.
Lúc mẹ cô biết chuyện Nhan Thần Mặc động thủ với Lê Xuyên, phản ứng đầu tiên là kinh hoàng, sau lại áy náy từ chối trả lời các câu hỏi của cô, chỉ là vừa nặng nề, vừa bất lực để lại một câu,
Chuyện đời trước ảnh hưởng tới Thần Mặc thế nào, mẹ đã hứa với dì Bùi của con sẽ không kể với bất kì ai về chuyện quá khứ của bà ấy, con cũng đừng hỏi nhiều. Sau này rồi con cũng sẽ biết thôi.

Thảo quyết minh (còn gọi là hạt muồng): tên một loại thuốc đông y, nhìn như hạt đậu, có vị ngọt đắng, có tác dụng làm mát trong.
Mấy hôm trước gặp Kim Hạo Vũ, anh ta nói Nhan Thần Mặc vẫn không đến trường, thậm chí còn bỏ thi. Cũng đúng, đại thiếu gia người ta sao phải quan tâm đến chút điểm số thi cuối kì này chứ.

Trà sữa của bạn đây... Hẹn gặp lại lần sau.
Lưu Mang mím môi cười với khách hàng, nụ cười vô cùng mệt mỏi.

Nói vậy mối quan hệ của hai đứa nó bắt đầu trở nên tệ hơn từ khi Lưu Mang xuất hiện sao?

Lăng Vi sững sờ, không hiểu tại sao Bùi Vân lại đột nhiên nhắc đến Lưu Mang. Cô lắc đầu,
Tuy là họ đều quen Lưu Mang, cũng rất thân thiết với cô bé, đối với tính cách của Nhan Thần Mặc mà nói thì cũng khó tránh khỏi xung đột mỗi lần nhìn thấy nhau. Chỉ là cô bé Lưu Mang quá đơn thuần, suy nghĩ đơn giản, vậy nên cũng rất khổ não với chuyện tranh chấp vô cớ của hai người họ.

Nghe những lời này của Lăng Vi, Bùi Vân cười lạnh một tiếng. Bà ta chỉ cần biết Lưu Mang đã trở thành mối then chốt giữa hai đứa con trai của mình, những chuyện xảy ra trong học kì này dường như không thể không có quan hệ gì với cô cả.
Bùi Vân cắn môi, lạnh lùng đáp,
Nó về rồi.
Bà cảm thấy bất công thay cho con trai mình,
Con bị thương nặng thế này rồi, sao còn nghĩ đến người không liên quan chứ. Uổng công con đối xử với nó tốt thế, thế mà chớp mắt thôi đã dính với Nhan Thần Mặc rồi.
Bùi Vân nhìn Lăng Vi đứng phía sau mình một cái, có chút bối rối ho nhẹ một tiếng, dặn dò,
Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói nhiều.

Phần ngực trải qua phẫu thuật, hiện giờ đến hô hấp cũng cảm thấy đau hơn mấy phần.
Lê Xuyên đau đớn giải thích:
Cô ấy không biết mối quan hệ của con và Nhan Thần Mặc, là Nhan Thần Mặc cứ luôn quấn lấy Mang Mang, không quản chuyện của cô ấy.

Lưu Mang nhỏ giọng nghe lời, áy náy không nỡ nhìn Lê Xuyên bị băng bó trước ngực thêm một lần. Trong mắt lóe lên nước mắt, cô nhanh chóng rời đi.
Bạn trai của cô đánh con trai của dì Bùi, đánh bạn của cô. Cô có thể hiểu được phản ứng ngày hôm nay của dì Bùi, nhưng cho dù hiểu đây là lẽ thường của con người, cô cũng không biết sau này nên đối mặt với bọn họ thế nào.

Mẹ, Mang Mang đâu rồi?
Lê Xuyên nằm trên giường bệnh, khẽ híp mắt, nhìn thấy trước giường chỉ có hai người phụ nữ đang đứng với nhau, hỏi.
Súc sinh?

D... Dì.
Lưu Mang dễ dàng có thể nghe ra ý của Bùi Vân. Cô không hề quan tâm đến bối cảnh gia thế của Nhan Thần Mặc. Khi nhận lời Nhan Thần Mặc theo đuổi, cô cũng không biết chút gì về Nhan gia cả.

Thôi được rồi, con về đi.
Bùi Vân thấy Lưu Mang cúi đầu, phiền chán nói. Bà ta không muốn nhìn thấy người thân thiết với Nhan Thần Mặc, đặc biệt đây còn là đứa con gái vẫn luôn nhận ơn của Lê gia. Lúc bà ta biết Lưu Mang và Nhan Thần Mặc đang hẹn hò, bà lại có cảm giác bản thân bị người khác phản bội.
Ngửi thấy hương thơm thanh khiết của trà, Bùi Vân chậm rãi thở ra.

Biết thế dì đã không cho Tiểu Xuyên thi vào Đại học S rồi, ai mà biết nó cũng học ở đây chứ. Ài...
Bùi Vân khẽ thở dài,
Mấy đứa nhà giàu mới nổi lớn lên trong đống tiền bốc mùi thì có biết sợ là gì đâu, sao lúc đầu dì lại sinh ra một con quỷ như nó chứ.

Cách Bùi Vân than thở có chút không ăn nhập với bộ trang phục xa hoa bà ta đang khoác trên người, nghe bà ta nói như vậy về đứa con còn lại của mình, Lăng Vi chỉ khẽ cười mỉa, không đáp lời nào.
Đôi môi đỏ của Lăng Vi khẽ mở, suy nghĩ vài giây, lại hít một hơi thật sâu, nói:
Chuyện giữa hai người họ, em vẫn nên đi hỏi Lê Xuyên hoặc Nhan Thần Mặc thì hơn. Dù sao cũng liên quan tới việc riêng tư của hai người họ, cũng ít ai biết tới.

Chuyện riêng tư? Người nào mà chả có chuyện riêng. Nhưng Lưu Mang lại vẫn luôn cho rằng bản thân đủ hiểu người cùng mình lớn lên như Lê Xuyên. Lời Lăng Vi nói hôm nay lại phủ nhận triệt để những gì cô tự cho là đúng.
Dì Bùi và bác Nhan, Lê Xuyên và Nhan Thần Mặc...
Thấy Lưu Mang ngoan ngoãn đứng im, Bùi Vân có chút bất mãn liếc cô một cái, nói,
Sao con lại ở đây. Hai cha con Nhan gia đều về cả rồi.

Lưu Mang không nói lời nào, cô biết dì Bùi đang cực kì lo lắng cho Lê Xuyên. Vì vậy bà đem tất cả các bất mãn và hận ý của bản thân với Nhan Thần Mặc trút hết lên người làm bạn gái của anh như cô.
Bùi Vân thở ra một hơi, suy nghĩ sâu xa, trách móc,
Dì cũng coi như đã nhìn con lớn lên. Gia đình có bối cảnh như Nhan gia ở thành phố S không phải ít, sao con lại cứ tìm một thằng súc sinh như Nhan Thần Mặc làm đối tượng hẹn hò hả!

Cổ họng Bùi Vân run run, tức giận trầm giọng 9quát,
Mày cút đi cho tao!

Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Lưu Mang dễ dàng nhận ra những người này có thể gọi là quen nhau từ trước6, chỉ là cô tạm thời vẫn chưa thể rõ ràng được ân oán phức tạp giữa họ. Cô có thể chắc chắn rằng bác Nhan có quen biết với dì Bùi, quan hệ 5giữa hai người lại không phải đơn giản, nếu không thì cũng sẽ không gọi tên thân mật của dì Bùi. Chỉ là Nhan Thần Mặc vừa nói bà nợ Nhan gia, lông mi của Lưu Mang khẽ run rẩy, ánh mắt rơi trên gương mặt đen sì của Nhan Thần Mặc hồi lâu.
Đối mặt với ánh mắt trống rỗng của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang hạ mi. Từ khóe mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da ướt sũng nặng nề rời đi khỏi cửa phòng phẫu thuật.
Chiếc áo khoác sẫm màu có chút ẩm ướt, bóng lưng ngăn lại ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, nhìn vào có chút sa sút, giống như vừa bị cả thế giới vứt bỏ mà tỏa ra sự cô đơn thờ ơ.

Chị đi một mình vậy, hai người cứ nói chuyện đi.
Lăng Vi thấp giọng nói.

Em đi cùng chị.

Chuyện đời trước? Quá khứ của dì Bùi? Đến mẹ cô cũng giữ bí mật với cô sao.
Nhớ lại cách bác Nhan gọi dì Bùi, cùng ánh mắt lộ ra tình ý của ông, Lưu Mang khẽ chau mày, một mối quan hệ cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi dần dần hiện ra. Đến cô cũng vì suy nghĩ đoán mò này của bản thân mà cảm thấy nực cười.
Lăng Vi cẩn thận tinh tế, sắp xếp lại phòng bệnh thoải mái đầy ấm áp như phòng ở nhà. Lưu Mang ngồi trên sô pha một lúc, thấy Lê Xuyên được các y tá đẩy vào phòng, lập tức đứng dậy bước tới đón.
Chiếc điện thoại đặt trên quầy bỗng rung lên hai tiếng
rè rè
, Lưu Mang liếc sang, chậm rãi đi tới.

Em vẫn còn đang ôn bài hả? Anh có thể xuống giường rồi. Đến bệnh viện với anh đi.
Anh Lê Xuyên.
Cô đến bệnh viện hai lần, chỉ là Lê Xuyên cứ ngủ suốt. Anh có Lăng Vi chăm sóc bên cạnh, thấy Bùi Vân không muốn gặp mình chút nào, cô lại càng chùn bước. Hình như từ sau khi dì Bùi biết Nhan Thần Mặc là bạn trai của cô, bà liền không yêu quý cô giống hồi trước nữa rồi, ngược lại còn có ấn tượng tốt với Lăng Vi, người vẫn luôn chăm sóc cho Lê Xuyên hơn.

Lê Xuyên, dì cũng bảo anh không nên nói nhiều rồi. Anh đừng làm bà lo lắng nữa.
Lăng Vi tiến lên khuyên nhủ.
Bùi Vân thấy con trai không chút kiêng dè nhắc tới Nhan Thần Mặc trước mặt người ngoài, bà đánh giá Lăng Vi, thấy trong mắt nữ sinh trước mặt này lộ ra tình yêu với con trai mình. Bà kéo Lăng Vi sang một bên, ép sự bất mãn trong lòng xuống, nói,
Con là Lăng Vi phải không.
thấy trong mắt Lăng Vi lúc nhìn bà chứa đầy sự kính trọng, lúc này bà mới cảm thấy thực sự hài lòng,
Đúng là phải cảm ơn con đã chăm sóc cho Tiểu Xuyên nhà dì rồi, cũng muộn rồi, con cứ về trước nghỉ ngơi đi.

Lăng Vi khẽ cong môi mỉm cười ưu nhã,
Không sao đâu dì, Lê Xuyên ở trường cũng rất quan tâm tới con. Bây giờ đổi lại con đến chăm sóc anh ấy cũng là chuyện đương nhiên.
Cô bước tới sô pha, nói,
Dì, dì đi đường xa tới đây chắc cũng mệt rồi. Con đi lấy tấm thảm, dì cứ nghỉ ngơi một chút đi. Con đi trông Lê Xuyên là được rồi.

Không giống như Lưu Mang ngày thường tự nhiên hiếu động, Lăng Vi lộ ra sự hào phóng tự nhiên, lại giống như khuê tú của danh môn thế gia, khiến cho Bùi Vân vô cùng hài lòng.
Hai người cùng ngồi trên sô pha, thấy Lê Xuyên nhắm mắt lại mới tán gẫu với nhau.
Lúc biết được Lăng Vi biết rõ về mối quan hệ giữa Lê Xuyên và Nhan Thần Mặc, Bùi Vân hết sức kinh ngạc. Bà ta cho rằng đứa con trai ít nói của mình là người không có khả năng đem chuyện trong nhà đi nói với người ngoài nhất,
Thằng bé kể hết cho con rồi à?

Người đứng phía sau lưng im lặng, đôi mắt đen tràn ngập khẩn khoản nhìn bóng người giằng tay ra khỏi tay anh, chen vào chiếc thang chật ních.
Anh, lần này anh thật sự đánh mất cô rồi. Giống như những gì Lê Xuyên nói, anh cuối cùng cũng không thể giữ lại được điều mà anh luôn quan tâm tới.
Thang máy dừng lại ở tầng VIP, không khí trong lành ngập tràn cả hành lang. Lưu Mang nặng nề thở hắt ra một tiếng, cúi mắt, thất thần đi theo bước chân phía trước.
Lưu Mang do dự vài giây, giống như không hề nhìn thấy Nhan Thần Mặc đứng ở cuối hành lang. Giữa hai người họ có gì đáng nói chứ, Lê Xuyên là bạn thanh mai trúc mã của cô, chiếm một vị trí không ai có thể thay thế nổi trong tim cô, cho dù là Nhan Thần Mặc đi nữa thì cũng không thể! Nhưng anh lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương đến người cô quan tâm ngay trước mặt cô.
Cô bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ tình cảm của Nhan Thần Mặc với bản thân rốt cuộc là thật hay giả. Không phải mọi người đều bảo yêu ai yêu cả đường đi sao, đối với những người bạn mà cô quan tâm, Nhan Thần Mặc không phải cũng coi họ là bạn sao, đến một người không quen biết anh cũng đối xử tốt được, thế nhưng lại cứ coi Lê Xuyên thành kẻ thù của mình.
Ngay vào giây phút cánh cửa thang máy mở ra, bước chân Lưu Mang dừng lại ở bên ngoài, cổ tay bị năm ngón tay lạnh như băng nắm chặt.
Khi Lưu Mang vừa đến bệnh viện, cô tình cờ gặp Lăng Vi đang đỡ Lê Xuyên đi dạo trong vườn hoa. Bước chân vô cùng chậm rãi, đương nhiên Lưu Mang không thể nghe rõ hai người họ vừa đi vừa nói chuyện gì, chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn nụ cười dịu dàng xinh đẹp trên môi Lăng Vi.


Khụ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.