Chương 58: LẠI LÀ NHAN THẦN MẶC


Tiếng đập cầu lông vang lên từng tiếng
bộp

bộp
trong phòng, Lăng Vi lại cảm thấy giống như vết thương trong lồng ngực mìn8h đang bị đập vào. Tại sao khi cô chuẩn bị tỏ tình với Nhan Thần Mặc, trong mắt anh lại chỉ tồn tại một mình cô gái cười ha 3ha đần độn như Lưu Mang? Tại sao cô bầu bạn cùng con người luôn tỏa ra sự cô độc như Lê Xuyên suốt cả một học kì, nhưng lại 9không thể thay thế cô bé Lưu Mang ngốc nghếch mơ hồ trong miệng anh? Không lẽ con trai bây giờ lại thích kiểu nữ sinh như vậ6y sao?


Vi Vi, cậu đi đâu thế!
Thấy Lăng Vi vứt cây vợt xuống đất, chạy nhanh ra khỏi sân cầu lông, Lâm Thiến lớn t5iếng hỏi.
Mà lần này, Lê Xuyên lại không đơn giản chỉnh lại quần áo trên người xong liền bỏ đi như lúc trước, một câu kia của anh đâm trúng vết thương của Nhan Thần Mặc đang trơ mắt nhìn anh biến thành một con sư tử nguy hiểm mất kiểm soát. Anh tiến từng bước lên phía trước, đón lấy nắm đấm Nhan Thần Mặc vung qua, máu tươi bắn đầy mặt đất, Lê Xuyên tê liệt nằm trong lòng Lăng Vi...
Anh Lê Xuyên lại có thể nói với Nhan Thần Mặc...
Lăng Vi đứng trên hành lang, nhìn dáng người cầm ô bước trên mặt tuyết trắng xóa trong làn mưa, cô lạc lõng quay người. Cô không tin việc bản thân thật lòng bầu bạn cùng Lê Xuyên cả một năm nay không có ý nghĩa gì với anh, cô không tin Lê Xuyên sẽ vô tình giống như người anh cùng cha khác mẹ của mình. Chỉ cần cô kiên trì, chỉ cần tình cảm của Lưu Mang và Nhan Thần Mặc cứ vững chắc như vậy, Lê Xuyên chắc chắn sẽ phải chấp nhận thực thế... Anh không phải là người sẽ đi tranh cướp tình cảm của người khác, huống hồ đây còn có thể là chị dâu tương lai của mình.
Nước tuyết rơi rả rích, tiếng nước rơi trên cây cối giống như âm thanh vọng lại từ một cái hố sâu. Tới khi có tiếng can ngăn vang tới từ chỗ không xa, Lăng Vi mới dừng bước, quay người nhìn bóng dáng ba người hỗn loạn dưới đường.
Hai người đang đi trên con đường lát đầy sỏi, nói về những chuyện xảy ra gần đây, đương nhiên là bao gồm cả về mối quan hệ của Nhan Kiến Hùng và mẹ cô. Mới nói được vài câu, Lê Xuyên đã bị người ở phía sau dồn lực đánh ngã xuống đất, miệng rên rỉ đau đớn.

Lê Xuyên...
Lăng Vi vội vơ lấy một chiếc ô được dựng trước cửa, giẫm lên tuyết, chạy tới chỗ ba người kia.

Mày nói cái gì!
Đôi mắt lạnh băng của Nhan Thần Mặc nhìn chằm chằm Lê Xuyên, giống như hận không thể giết cái tên trên người dính đầy vết bẩn kia.

Nhan Thần Mặc, Nhan Thần Mặc!
Lưu Mang có chút sợ hãi, cô không biết sao Nhan Thần Mặc lại bỗng nhiên xuất hiện, lại càng không hiểu tại sao Nhan Thần Mặc lại như phát điên chạy tới tấn công Lê Xuyên. Mọi thứ xảy ra một cách đột ngột đến vậy khiến cô không thể hiểu nổi.
Cú đấm kia mạnh mẽ đánh tới trên ngực của Lê Xuyên, khiến thân hình gầy gò của anh ta phải lui về phía sau mấy bước, cuối cùng lại ngã xuống tuyết, anh ta dựa vào lòng Lăng Vi, lầm bầm những tiếng cô không thể nghe rõ.

Lê Xuyên... Lê Xuyên...


Tớ đi ra đây một chút rồi sẽ quay lại.
Lăng Vi khoác áo, cuốn khăn quàng cổ rồi chạy thẳng ra cửa.
Cơn mưa tuyết bên ngoài rơi một lúc lại tạnh.
Lưu Mang xử lý xong xuôi chuyện ở trường liền lập tức đuổi tới đây, nhìn thấy Bùi Vân đang sốt ruột đi lại bên ngoài phòng phẫu thuật, cô áy náy, nước mắt lưng tròng đứng trước gương mặt tái mét của người phụ nữ cao quý,
Dì...

Cô đang không biết nên giải thích thế nào với Bùi Vân về chuyện Lê Xuyên bị thương, lại thấy Lăng Vi đứng bên người Bùi Vân khẽ lắc đầu, Lưu Mang mím mím môi, tự trách rủ mắt.

Thần Mặc!


Nhan Thần Mặc!

Lúc cô chạy tới chắn trước người Lê Xuyên, cả người anh đã sớm mang đầy vết thương, khóe miệng còn chảy ra vệt máu.

Lê Xuyên, Lê Xuyên.
Lăng Vi cuống quýt ôm lấy người đang nằm trên tuyết, thấy anh đau đớn ngồi dậy, lại thấy Nhan Thần Mặc đang bị Lưu Mang túm chặt, cô khom người, chán ghét chất vấn,
Nhan Thần Mặc, bất kể thế nào thì Lê Xuyên cũng là...
Cánh tay bỗng bị Lê Xuyên nắm chặt, Lăng Vi thấy vậy liền ngậm miệng lại.

Lại là Nhan Thần Mặc!
Năm ngón tay của Bùi Vân nắm chặt đặt trước ngực, chỉ hận không thể đánh lại một quyền giúp Lê Xuyên, bà ta hung ác nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt của Lưu Mang, chất vấn,
Nghe nói hai đứa đang hẹn hò!
Thấy Lưu Mang thấp thỏm nhìn mình, Bùi Vân nghiến răng căm hận hỏi,
Con nói rõ ràng cho dì, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả!


...
Lưu Mang vẫn không biết nên giải thích chuyện này thế nào, cô không biết tại sao Nhan Thần Mặc lại bỗng tấn công Lê Xuyên. Cho dù lí do là do việc Lê Xuyên nói Nhan Thần Mặc khuyết thiếu cảm giác an toàn đi chăng nữa, thì cô thân là bạn gái cũng phải suy nghĩ thiệt hơn, cũng không thể nói vậy với Bùi Vân được.

Tiếng xe cấp cứu đánh vỡ sự yên tĩnh của ngày đông, chỉ để lại những ánh đèn cấp cứu đỏ rực tới nhức mắt.

Lê Xuyên! Lê Xuyên!

Trong làn mưa tuyết, Lưu Mang đẩy Nhan Thần Mặc đang phẫn hận tới mức nghiến răng đứng trước mặt mình ra, kinh hãi nhìn vết thương trên người Lê Xuyên. Khóe miệng anh không ngừng chảy máu, cô mạnh mẽ quay đầu nhìn Nhan Thần Mặc đang đứng ở đó, chất vấn,
Anh muốn giết anh ấy sao, giữa hai người rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì mà anh lại đánh anh ấy bị thương tới mức này chứ.


Những đứa trẻ không có mẹ đều sẽ bị khuyết thiếu cảm giác an toàn, càng quan tâm thì lại càng sợ mất đi, đến cuối cùng cũng sẽ không giữ được điều mà mình để ý.

Lời này giống như một lời trào phúng không chút che đậy, lại giống như đang cảm thấy thương hại Nhan Thần Mặc, lại càng giống như đang nguyền rủa anh.
Lê Xuyên nhịn đau, cúi xuống nhặt chiếc áo khoác bị rơi xuống vũng nước lúc tranh chấp, phủi phủi vết bùn dính bên trên, lại nhìn sang Nhan Thần Mặc đang tức đỏ mắt. Anh thông cảm nhìn Nhan Thần Mặc, thì thầm,
Dù anh có tỏ ra mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể che đậy được sự tự ti của mình đâu.

Lê Xuyên chưa từng đánh lại Nhan Thần Mặc, có thể nói, anh không thèm động thủ với người đàn ông trước mắt này.
Thấy Lưu Mang cúi đầu như đứa trẻ mắc lỗi, Bùi Vân lạnh lùng giễu cợt một tiếng, nhất thời nghẹn giọng, hai hàng nước mắt căm hờn không nhịn nổi mà chậm rãi chảy xuống.

Dì Bùi, chúng ta cứ ngồi đây đợi kết quả của bác sĩ đã.
Lăng Vi đỡ cánh tay của Bùi Vân, khó xử nhìn Lưu Mang một cái. Rõ ràng là Lăng Vi đã nói với Bùi Vân tất cả những chuyện xảy ra ở trường rồi.
Hành lang đầy mùi khử trùng của bệnh viện vang lên tiếng bánh xe lạch cạch hỗn loạn của cáng đẩy cấp cứu cùng tiếng bước chân chạy vội vã.

Mau tránh ra!
Bác sĩ cùng y tá vội vã đẩy một chiếc giường phẫu thuật chạy qua đám người đang dựa sát vào tường.
Lưu Mang dựa lưng vào bức tường lạnh như băng, một lúc lâu cũng không dám ngẩng đầu, mãi đến khi Nhan Thần Mặc và Nhan Kiến Hùng xuất hiện, cô mới chầm chậm ngước mắt lên nhìn gương mặt nặng nề của Nhan Thần Mặc. Anh kéo chiếc áo khoác ướt sũng trên người, nước rơi tong tỏng xuống mặt đất, xem ra anh cũng chưa trở về thay quần áo đã chạy tới đây rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.