Chương 57: CÒN BỊ NHAN THẦN MẶC XEN VÀO


Lưu Khánh Quân lẩm bẩm nói đi nói lại những câu từ lộn xộn, môi Lưu Mang khẽ run, nghe thấy tiếng đối phương, ngắt ngang hỏi,
Đợt này bố 8đã đi làm chưa?


Đồ ăn thức uống chỗ ở mà cha cô nói, cũng chỉ là cơm trắng, rượu và căn nhà cũ có thể tránh gió tránh mưa thôi. 3Đây là tất cả những gì mà ông có rồi...

Đủ dùng là tốt rồi, con cũng phải tiêu tiết kiệm một chút. Bố hiện tại không còn đồng cắc nào, đợi khi bố có bố sẽ gửi tiền cho con...

Câu này được ông nhắc đi nhắc lại mười mấy năm. Nếu như cô nói rằng không có tiền sinh hoạt, không có đủ tiền để đóng tiền học, cha cô sẽ nói
Bố cũng không có, để mẹ con đi vay người khác
, tỏ ra bất đắc dĩ như vậy. Nếu cô trả lời tiền sinh hoạt đủ dùng, cũng có đủ tiền để đóng học, ông sẽ tốt bụng dặn đi dặn lại cô rằng phải tiết kiệm tiền, khi nào không có tiền thì tìm ông. Nhưng cho dù cô có mở miệng xin ông tiền, ông cũng không có lấy một xu. Trừ phi trước mặt mọi người xin ông tiền đóng học, nhưng cuối cùng, những người đó cũng trở thành nhân chứng.
Lê Xuyên đã đi tới nơi phát cầu cách cô sáu mét, đương nhiên sẽ không nghe thấy những lời này.
Tay Lưu Mang cầm vợt, đứng cách hai nữ sinh đang bàn tán kia chưa tới hai mét, tâm trí không tập trung, đối diện với Lê Xuyên. Một trận cầu này, cô chỉ biết phát cầu, không biết đỡ, có lúc đến phát cầu còn không phát nổi.

Ài, Mang Mang này,
Lưu Khánh Quân hắng giọng, phát ra âm thanh trầm thấp, tiếng chiếc giường cũ nát kêu kẽo kẹt khi ông cử động người,
Con còn ít tiền nào không, cho bố vay một ít. Tháng sau bố đi làm rồi sẽ trả con...

Vẫn là một trò cũ không đổi, Lưu Mang nở một nụ cười đắng chát. Có lúc cô lại nghĩ, cô gọi cuộc điện thoại này cũng chỉ vì muốn bảo cha mình rằng bản thân sẽ gửi tiền cho ông. Cô luôn nói mẹ rằng có chết cũng không qua lại với người này, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể làm được...
Thân hình nhỏ bé, trên người còn đắp một chiếc áo khoác nam màu thẫm rất dễ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, càng đừng nói tới việc cô đang đứng giữa nữ thần và nam thần. Lưu Mang nhận lấy chiếc vợt Lăng Vi đưa qua, đang định cởi chiếc áo khoác trên người xuống cất đi thì chiếc áo đã bị Lê Xuyên lấy xuống.

Đây không phải là bạn gái của Nhan Thần Mặc sao? Sao lại đi cùng Lê Xuyên, lại còn mặc áo của Lê Xuyên nữa vậy?
Mấy nữ sinh đang đánh cầu lông bên cạnh nhìn về phía họ.
Gió lạnh thổi tới, Lưu Mang kéo cao cổ áo lông thú lên, cả chiếc cổ được thu lại không thấy đâu nữa.
Cô cuộn tròn người, hai tay vẫn nắm chiếc điện thoại ấm áp, sững sờ ngồi trên ghế đá, thấp thỏm nghĩ tới người cha mới sáng ra đã uống rượu. Ông ấy nhất định là lại không ăn gì đã uống rượu rồi...
Lê Xuyên nhìn Lăng Vi một cái, cười cười, lại nhìn Lưu Mang đang khoác áo của mình trên vai, hỏi,
Em có muốn chơi một ván không.

Lưu Mang ngước mắt lên nhìn anh, thấp giọng đáp,
Em không biết mình còn biết chơi không nữa.

Tiếng đánh cầu lông không ngừng vang lên, nhiều người cởi đồ chỉ còn để lại một chiếc áo cộc tay, có người lại chỉ mặc đúng một chiếc quần đùi vận động. Lưu Mang bái phục khả năng chịu lạnh của những vận động viên này, nếu là cô, chắc cô đã sớm bị đông tới nỗi không giơ nổi vợt rồi.

Lê Xuyên,
Lăng Vi ở phía trước vẫy chiếc vợt với Lê Xuyên đang đứng bên cạnh Lưu Mang, gọi,
Tới lượt anh rồi.


Bụp!


Bụp!


Nghe nói hai người họ quen nhau từ trước rồi, hình như còn bị Nhan Thần Mặc xen vào.


Mẹ! Thật không nhìn ra được đứa con gái kia có mị lực gì. Hai nam thần đều vây quanh người cô ta.
Nữ sinh kia dừng động tác lại, nhìn Lăng Vi đang đi qua một bên, tức giận bất bình nói,
Tớ trước đây nghe nói Lăng Vi yêu thầm Nhan Thần Mặc, thấy Nhan Thần Mặc có người yêu rồi mới quay sang theo đuổi Lê Xuyên, không ngờ lại vồ hụt rồi. Ầy...

Thân hình cao một mét tám nhưng chỉ nặng có sáu mươi lăm cân đứng trong gió lạnh lại càng thu hút hơn, nhất là gương mặt góc cạnh của anh, cho dù có đang mỉm cười với cô, cô cũng không nhìn thấy chút cơ mặt nào gồ lên.

Sao lại trốn một mình ở đây thế?
Lê Xuyên bước tới bên cạnh cô, ngồi xuống, chỉ là nhiệt độ trên bề mặt ghế đá lạnh tới thấu xương, anh đứng dậy, cười nhẹ một tiếng,
Lạnh thật, đi vào trong thôi.

Lưu Khánh Quân mượn hết cớ này đến cớ khác để giải thích cho nguyê5n nhân tại sao mình không thể đi làm được, trong điện thoại, ông vui mừng kể với cô rằng có người bạn đã đi xin trợ cấp tháng cho mình. Nhưng Lưu Mang biết rõ mấy nghìn tệ trợ cấp đó cũng không thể đủ cho ông chi vào tiền uống rượu. Lưu Mang đang định hỏi tình hình phí sinh hoạt của ông, Lưu Khánh Quân cướp lời, hỏi tiền sinh hoạt của cô có đủ dùng không.
Lưu Mang vẫn gật đầu giống như cũ, đáp:
Đủ dùng.

Lưu Mang thấy góc áo sơ mi trắng trên người của anh bị gió thổi run lên, cô gật đầu, khoác chiếc áo khoác của nam trên người, hạ tầm mắt, bước về phía cung cầu lông trong sân vận động.
Các cửa sổ của cung cầu lông đóng chặt, bên trong cũng vô cùng nhiều người, đến không khí cũng ấm áp.
Một chiếc áo khoác nặng phủ lên lưng cô, vẫn còn mang theo hơi ấm cơ thể còn sót lại, vô cùng ấm áp.

Anh Lê Xuyên...
Lưu Mang quay đầu, ngước mắt ngạc nhiên nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cô gặp anh sau tết Nguyên đán.
Tuy đã nhiều năm không gặp lại cha mình, nhưng cô vẫn luôn lo lắng, sợ ông không thể tự c9hăm sóc cho cuộc sống của mình, sợ ông sẽ trở thành những nạn nhân uống say lái xe vượt đèn đỏ bị xe... như trong những bản tin.
6Cô không dám nghĩ tới, chỉ sợ những điều ấy trở thành sự thực.
Mười năm qua, rõ ràng ông chỉ từng cho cô ba nghìn tệ để đóng học, qua miệng ông lại thành ba mươi vạn tệ. Chuyện ông khuynh gia bại sản, phải sống cuộc sống nghèo khổ, không có nổi một xu tiết kiệm, đều là vì đứa con gái đã tới một nơi khác sống. Nhưng thực tế là đã có người thấy ông đưa tiền cho cô. Nhưng cho bao nhiêu lần, cho bao nhiêu tiền, cho khi nào, cho ở đâu, thì bọn họ đều không biết. Bọn họ chỉ biết là người cha nát rượu này vẫn còn quan tâm tới con gái của mình, còn có thể phụ trách tiền học của con gái mình. Bởi vì bọn họ đúng là đã nhìn thấy...
Trong điện thoại im lặng mấy giây, mấy giây này vừa dài vừa lặng ngắt, hai người đều không muốn cúp máy. Lưu Mang bị gió lạnh thổi tới mức lạnh cóng, khẽ ho hai tiếng, đang định cúp máy,
Bố...

Cầu lông, lần cô đánh gần đây nhất là khi thi thể dục hồi cấp ba năm hai, nói ra thì cũng đã gần hai năm không đụng đến rồi.
Lê Xuyên cười nhàn nhạt với cô, nắm cánh tay cô dắt tới chỗ Lăng Vi, không khách khí nói với Lăng Vi,
Em nghỉ đi, anh đánh hai ván với Mang Mang.


Kém thật!
Một nữ sinh khẽ chậc miệng, nhìn Lưu Mang bằng nửa con mắt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.