Chương 56: ANH CHẮC CHẮN MUỐN CÓ NGƯỜI NÀY
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1396 chữ
- 2022-02-04 05:19:36
Nhan Kiến Hùng gật đầu với anh, hai người ở cạnh nhau nhưng bên trong, mỗi người lại bận tâm về một chuyện khác nhau.
Con...
Nhan Kiến Hùng8 bất chợt không biết nên nói gì với con trai mình.
Ngành xuất nhập khẩu của Nhan thị ở thành phố S có thể nói là gió nổi nước lên, chỉ cần nhắc đến ngành ngoại thương xuất nhập khẩu, còn có ai không biết đến Tập đoàn Nhan thị chứ.
Nhan Kiến Hùng thấy thái độ kiên quyết như vậy của con trai mình, gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ,
Chỉ cần con thích, bố cũng không có ý kiến.
Ông thở hắt ra một hơn,
Con đừng làm tổn thương Mang Mang và Lê Xuyên, thân là bố của con, đương nhiên sẽ ủng hộ con.
Nói tới Lưu Mang và Lê Xuyên, Nhan Thần Mặc chỉ cảm thấy nặng nề, nặng tới nỗi anh không thể hô hấp nổi. Có những lúc sự ám ảnh sẽ bóp méo đi tình cảm của một người, khiến cho người đó không thể phân biệt nổi đây là tình yêu hay là đang báo thù, nhưng chỉ cần nhớ lại nụ cười và tiếng khóc không chút ngại ngùng của Lưu Mang hồi còn bé, anh mới khẳng định bản thân đã yêu cô suốt mười mấy năm dài đằng đẵng này.
Anh từng hỏi những cô gái, rằng nếu các cô ấy đi vệ sinh mà lại không có đủ giấy thì có ngồi trong đó mà khóc lóc, rồi nhận sự giúp đỡ của một bạn nam không. Nhưng họ lại thà mặc lại quần nghiêm chỉnh về lớp lấy giấy rồi đi lau sạch lại còn hơn. Bởi vì họ đều cho rằng sẽ không có ai biết được mức độ bản thân tự vệ sinh nơi riêng tư thế nào.
Chỉ sợ cũng chỉ có mình Lưu Mang mới vì giấy vệ sinh mà ngồi khóc lớn trong đó thôi.
Nhan Thần Mặc nằm trên giường, nhớ lại việc người phụ nữ kia đoạn tuyệt quan hệ với mình trong bãi đỗ xe, anh căm tức nghiến răng.
Bố già, hiện giờ con chỉ muốn biết bố thấy Mang Mang thế nào.
Đôi mắt đen của Nhan Thần Mặc hiện rõ sự tối tăm lạnh lùng dưới ánh đèn mờ, dừng lại trên người Nhan Kiến Hùng như đang bức bách cha mình phải đưa ra câu trả lời làm mình hài lòng,
Nhà chúng ta giờ con thiếu tiền sao? Vẫn còn cần thứ gọi là ‘môn đăng hộ đối’ để mở rộng công ty của Nhan gia thêm sao!
Đương nhiên là không cần.
Nhan Thần Mặc hít một hơi, nhàn nhạt nói,
Hôm nay bố thật sự đến thành phố J tuyển dụng 3sao?
Chuyện tới từng trường đại học của các khu vực để tuyển dụng làm sao mà đến lượt ngài chủ tịch phải tự mình đi làm chứ. Anh biết rõ ch9uyện lúc trước chú Trần điều tra qua chuyện của mẹ con Lưu Mang, cũng biết toàn bộ trà sữa trong công ty đều là của
Trà sữa Lưu Manh
.
Mùa đông lạnh giá tĩnh mịch, gió Bắc thổi xào xạc, những chiếc lá rơi đầy trên mặt đất cũng bay lên theo gió.
Lưu Mang mở ô, nhìn những bông tuyết dính trên bề mặt của chiếc ô trong suốt, cô vui vẻ cười, móc điện thoại ra, chụp mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè. Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm mới, thành phố S đúng là thành phố tuyết rơi mà.
Trên thế giới này, chỉ sợ chỉ có mình Lưu Mang là thuộc về anh một cách hoàn chỉnh. Anh nhất định sẽ không bị bất cứ ai ảnh hưởng tới! Lưu Mang, anh chắc chắn muốn người này rồi.
Nhan Kiến Hùng gật gật đầu, thở ra một làn khói trắng, dưới ánh đèn càng mơ hồ hơn. Ông rút điếu xì gà ra, dụi đầu thuốc vào chiếc gạt tàn, thở dài,
Trước đây bố cho người điều tra gia đình của Mang Mang, cũng chỉ biết gia đình con bé nghèo khó. Lại không biết người mẹ Trình Nhu của con bé lại là người bạn thân Trình Nhu của mẹ con hồi còn trẻ.
Ông dừng lại, xúc động nói,
Bao nhiêu năm rồi không gặp, bố còn cho rằng chỉ là cùng tên cùng họ thôi nên cũng không quan tâm tới...
Nhan Thần Mặc nhướng mày, cao giọng:
Bây giờ bố để ý rồi?
Khô6ng phải.
Nhan Kiến Hùng đáp.
Nhan Thần Mặc trầm mặc, nhìn điếu xì gà đang cháy trong miệng cha mình,
Vậy bố cố ý đến tìm mẹ của Mang Mang 5sao?
Không, không phải.
Nhan Kiến Hùng lập tức phủ định, trong giọng nói lạnh lùng chứa đầy sự bất lực,
Chỉ là mẹ của con không thích con bé.
Ông ngưng lại một chút, tiếp tục nói,
Chiều nay mẹ con tới tìm Trình Nhu mới biết con và con gái bà ấy đang hẹn hò, con cũng biết mối quan hệ của Mang Mang và Tiểu Xuyên đấy, thứ nhất bà ấy sợ con lợi dụng mối quan hệ của hai đứa nó để làm tổn thương Lê Xuyên và gia đình hiện tại của bà ấy, thứ hai là gia cảnh của Mang Mang... Dù sao thì bà ấy cũng là mẹ con, ít hay nhiều thì cũng sẽ để ý.
Lúc Nhan Kiến Hùng nhận được cuộc gọi của Bùi Vân, ông còn thật sự có chút kinh ngạc. Gần hai mươi năm nay cũng chỉ có một lần bà ta liên lạc với ông, là vì chuyện Nhan Thần Mặc đánh Lê Xuyên trọng thương khi mới nhập học, hôm nay bà ta lại vì chuyện Nhan Thần Mặc đang hẹn hò với ai mà gọi tới.
Nhan Thần Mặc hừ nhẹ, khinh thường cười lạnh nói,
Trong mắt bà ta cũng chỉ có tiền và thân phận, uổng cho Mang Mang còn thích bà ta đến vậy, cả nhà ấy chỉ toàn những con người giả tạo.
Anh nghiến răng, căm hận nói,
Chuyện của con không cần bà ta tới quản.
Nhan Kiến Hùng đứng dậy, vỗ vỗ vai của con trai, sao ông lại không biết con trai mình quan tâm tới người mẹ này thế nào chứ. Miệng thì bảo không thèm, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng quý trọng. Chỉ là lần này Bùi Vân đúng là quản sai việc rồi, thằng bé có thể thức cả đêm để chăm sóc, đến cả Thành phố Hổ phách cũng nhường cho người ta, đương nhiên vị trí của cô bé trong tim nó cũng không phải chỉ bình thường.
Gần tới cuối kì, lại thêm đợt tuyết đầu năm này, bóng người đi lại trên sân vận động cũng càng ít hơn.
Lưu Mang ngồi trên ghế đá lạnh như băng, nhìn vào số của người tên là B trong danh bạ điện thoại, ngón trỏ mãi không hạ xuống. Cuộc gọi gần đây nhất là vào ba tháng trước, lâu tới nỗi cô cũng quên mất mình gọi cho người cha ở quê lúc nào.
Nhan Kiến Hùng ngước mắt, có chút thâm ý nhìn con trai mình, nghiêm túc nói:
Con thật sự xác định với Mang Mang rồi à? Không cân nhắc những cô gái khác sao?
Nhan Thần Mặc hỏi lại:
Sao thế, bố có ý kiến gì với Mang Mang à?
Ha, chuyện bà ta không cho thì anh càng muốn làm! Anh không phải Nhan Thần Bắc, sẽ không vì lấy lòng người đàn bà ấy mà ăn nói khép nép, thân cận với Lê Xuyên, vì Lê Xuyên mà không quan tâm tới tình anh em hơn hai mươi năm giữa hai người mà đi Mỹ.
Anh nhìn bức ảnh chụp chung của cặp song sinh lấy từ trong tủ đầu giường ra, Nhan Thần Mặc giễu cợt khẽ hừ một tiếng, quăng nó vào thùng rác.
Mùa đông giá rét hiu quạnh, ngoại trừ tiếng gió thổi xào xạc ra, tiếng bấm số điện thoại vang lên như tiếng sấm bên tai, khiến cô bất an chờ đối phương bắt máy.
Alo?
Trong điện thoại truyền tới một âm thanh mơ hồ, trầm thấp lại run rẩy,
Ai đấy?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.