Chương 55: NHỮNG CHUYỆN ĐÃ QUA
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 3076 chữ
- 2022-02-04 05:19:37
Biết là bố con không có tiền trả nợ, bác Nhan cũng chưa từng đòi chút tiền nào từ người bố nát rượu của con, cho dù là lúc ông ấy khó kh8ăn nhất cũng chưa từng đòi bố con trả tiền, sau này cũng dứt khoát không cho nhà ta trả nữa.
Nói tới chuyện trước đây, Trình Nhu vẫn th3ở dài liên tục,
Nghĩ tới lúc đầu nhà mình bị cháy, muốn vay mấy người cô ruột của con mấy trăm tệ mà bọn họ còn chết cũng không muốn, c9hỉ sợ chúng ta không trả nổi. Con vĩnh viễn cũng không được quên tình nghĩa của bác Nhan khi ấy.
Lưu Mang có chút hiểu ra gật g6ật đầu, lại hỏi,
Nếu quan hệ hai người đã tốt như thế, vậy sao suốt hai mươi năm nay lại không liên lạc chút nào?
Bà hiểu rõ tính cách không giấu nổi chuyện gì của con gái mình, nói,
Thực ra mẹ với bác Nhan của con cũng không thân đến vậy, tất cả đều dựa vào mẹ của Thần Mặc.
Trình Nhu suy nghĩ, nói,
Mẹ cùng mẹ thằng bé đều tới từ một nơi, lại là bạn học, mối quan hệ đương nhiên sẽ không tồi. Lúc này mới được quen ông chủ lớn như bác Nhan, lúc hai người họ kết hôn mẹ cũng tới dự. Dĩ nhiên lúc mẹ và bố con kết hôn, hai người họ cũng tới.
Nói một hồi, Trình Nhu cười hai tiếng, giống như đang hoài niệm lại những chuyện đã qua,
Lúc đó bố con không uống rượu, cũng không đánh bạc, tinh thần tướng mạo đều giống một chàng trai chăm chỉ không ngại khổ thời nay. Bác Nhan với bố con liền trở thành bạn bè...
Sau này việc kinh doanh của bác Nhan thất bại, bạn bè người thân đều tránh xa không kịp, đến mẹ của Thần Mặc cũng cãi vã muốn ly hôn với ông ấy. Con nói xem, dù mẹ muốn liên lạc lại với bác Nhan con cũng sẽ thấy không tiện. Vả lại việc truyền tin của hai mươi năm trước không tiện được như bây giờ, trong nhà mà có chiếc điện thoại thì đều là người làm chủ, nhà chúng ta đến mua một con tem thôi đã khó rồi. Lâu dần, mối quan hệ cũng bị đứt đoạn.
Trình Nhu nói mãi lại buồn bực thở dài một hơi,
Bố con thì lại thoải mái rồi, không còn quan hệ gì thì bác Nhan của con sẽ không đòi ông ta hai vạn tệ tiền nợ được nữa. Ông ta cũng chỉ mong sao có thể gột sạch mối quan hệ với Nhan gia thôi.
Lưu Mang có chút hiểu ra gật gật đầu, lại hỏi,
Nếu quan hệ hai người đã tốt như thế, vậy sao suốt hai mươi năm nay lại không liên lạc chút nào?
Trình Nhu nghĩ ngợi, ngập ngừng một chút, giống như đang cân nhắc nên giải thích mối quan hệ giữa hai gia đình thế nào.
Còn không thấy xấu hổ à.
Trình Nhu lẩm bẩm thêm một câu.
Lưu Mang cười nhẹ hai tiếng, ôm lấy đầu gối, lặng lẽ nhìn mẹ mình đang bận rộn làm việc. Cô đương nhiên hiểu cách nghĩ của mẹ mình. Đôi lúc người phụ nữ không nhất thiết phải ở bên cạnh đàn ông mới có thể sống được. Trong một xã hội văn minh nam nữ bình đẳng này, một người phụ nữ mang theo con mình sinh sống, cho dù có bị đối xử lạnh nhạt, cho dù có khổ cực đi chăng nữa, thì cuộc sống cũng vô cùng tự tại.NHỮNG CHUYỆN ĐÃ QUA
Gió lạnh thổi bên ngoài cửa sổ, khiến những chạc cây trong khu nhà vang lên từng tiếng xào xạc.
Lưu Mang ngồi trên bậc cửa sổ, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Tâm trạng phức tạp đan xen, cô không biết bản thân đang nghĩ gì. Cô cho rằng câu chuyện về những đôi vợ chồng chê nghèo ham vật chất, gặp hoạn nạn liền tự mình bay đi chỉ có thể xuất hiện trong những bộ phim truyền hình, mà trong cuộc sống thực tế, một khi đã kết hôn với nhau đều sẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long, chỉ trừ những trường hợp bị bạo lực gia đình ép phải ly hôn, giống như mẹ cô.
Trình Nhu ngước mắt lặng lẽ nhìn con gái, nhớ lại phản ứng của Bùi Vân lúc chiều nay khi nhìn thấy Nhan Thần Mặc, bà phải nghĩ tới rồi chứ. Thấy Lưu Mang không biết gì về mẹ Nhan Thần Mặc, bà ho khẽ mấy tiếng, lắc đầu tỏ ý cũng không nhìn thấy. Bây giờ nghĩ tới mối quan hệ của Nhan gia và Lê gia, bà cũng không biết nên nói với Lưu Mang thế nào.
Bà không biết bình thường Nhan Thần Mặc nhắc tới mẹ mình với Lưu Mang thế nào, chắc chắn là cũng không phải điều gì tốt đẹp. Bà không muốn phá vỡ hình ảnh Bùi Vân và Lê gia trong lòng con gái, bởi vì bà biết Lê Xuyên chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng con gái mình. Mười năm nay, chuyện con bé kể với bà nhiều nhất là về Lê Xuyên, trong lòng cô, Lê Xuyên giống như sự tồn tại của thần vậy, không chuyện gì là không làm được, không chuyện gì là không biết. Mà Bùi Vân, dùng lời của Lưu Mang để nói thì chính là tiên nữ, người đẹp tâm cũng đẹp. Bà không biết nếu như người dì xinh đẹp trong tim cô bỗng biến thành người mẹ nhẫn tâm vì chê nghèo tham giàu mà bỏ chồng bỏ con, Lưu Mang sẽ đối mặt với bà ta thế nào.
Bọn mẹ cũng không liên lạc đã lâu rồi.
Trình Nhu nói,
Sau khi bác Nhan của con phá sản, bà ấy với nhiều người khác cũng không còn liên lạc, nghe nói là đã gả cho một người chồng giàu có khác, còn sinh được một đứa con trai nữa.
Vâng, chuyện này con biết.
Lưu Mang nói, cô lẩm bẩm,
Không phải người có tiền đều sẽ rất để ý chuyện tình cảm của vợ mình sao, sao lại có thể chấp nhận một người phụ nữ đã có con như vậy chứ.
Cô vì cha con Nhan Thần Mặc mà cảm thấy bất bình, chỉ hận không thể làm gia đình kia đuổi người phụ nữ đó ra ngoài.
Hóa ra chiếc xe tải nhỏ mà hồi bé cha hay chở cô là nhờ đi vay tiền mới mua được, hai vạn tệ vào hai mươi năm trước đối với một gia đình nông thôn mà nói đúng là một con số không nhỏ.
Biết là bố con không có tiền trả nợ, bác Nhan cũng chưa từng đòi chút tiền nào từ người bố nát rượu của con, cho dù là lúc ông ấy khó khăn nhất cũng chưa từng đòi bố con trả tiền, sau này cũng dứt khoát không cho nhà ta trả nữa.
Nói tới chuyện trước đây, Trình Nhu vẫn thở dài liên tục,
Nghĩ tới lúc đầu nhà mình bị cháy, muốn vay mấy người cô ruột của con mấy trăm tệ mà bọn họ còn chết cũng không muốn, chỉ sợ chúng ta không trả nổi. Con vĩnh viễn cũng không được quên tình nghĩa của bác Nhan khi ấy.
Bà không biết bình thường Nhan Thần Mặc nhắc tới mẹ mình với Lưu Mang thế nào, chắc chắn là cũng không phải điều gì tốt đẹp. Bà không muốn phá vỡ hình ảnh Bùi Vân và Lê gia trong lòng con gái, bởi vì bà biết Lê Xuyên chiếm một vị trí không thể thay thế trong lòng con gái mình. Mười năm nay, chuyện con bé kể với bà nhiều nhất là về Lê Xuyên, trong lòng cô, Lê Xuyên giống như sự tồn tại của thần vậy, không chuyện gì là không làm được, không chuyện gì là không biết. Mà Bùi Vân, dùng lời của Lưu Mang để nói thì chính là tiên nữ, người đẹp tâm cũng đẹp. Bà không biết nếu như người dì xinh đẹp trong tim cô bỗng biến thành người mẹ nhẫn tâm vì chê nghèo tham giàu mà bỏ chồng bỏ con, Lưu Mang sẽ đối mặt với bà ta thế nào.
Bọn mẹ cũng không liên lạc đã lâu rồi.
Trình Nhu nói,
Sau khi bác Nhan của con phá sản, bà ấy với nhiều người khác cũng không còn liên lạc, nghe nói là đã gả cho một người chồng giàu có khác, còn sinh được một đứa con trai nữa.
Vâng, chuyện này con biết.
Lưu Mang nói, cô lẩm bẩm,
Không phải người có tiền đều sẽ rất để ý chuyện tình cảm của vợ mình sao, sao lại có thể chấp nhận một người phụ nữ đã có con như vậy chứ.
Cô vì cha con Nhan Thần Mặc mà cảm thấy bất bình, chỉ hận không thể làm gia đình kia đuổi người phụ nữ đó ra ngoài.
Trình Nhu thấy con gái tràn đầy chán ghét với Bùi Vân, hít sâu một hơi, giải thích:
Lúc đó bà ấy cũng coi là lấy chồng xa, ở quê cũng ít người biết chuyện bà ấy đã sinh con. Trước khi ly hôn với chồng trước vì phá sản, bà ấy đã tiết kiệm được một số tiền riêng không nhỏ, lúc tái hôn thì ai lại đi ghét bỏ chỗ tiền ấy chứ. Sau đó người chồng mới được bà ấy giúp đỡ, sự nghiệp lại càng thuận lợi, chưa qua mấy năm đã chuyển nhà tới thành phố lớn phát triển rồi.
Hơn mười năm nay, chỉ có hai mẹ con cô dựa vào nhau mà sống, cha cô cũng không đỡ đần được chút nào, cũng chỉ lén lút liên hệ với cô, muốn đứa con gái vẫn còn phải ngửa tay xin tiền sinh hoạt tiền học như cô cho ông chút tiền. Mà ở quê, cha cô cũng khoác lác với bên ngoài, rằng mình đã đầu tư ở đâu đó mười mấy vạn tệ, mà tiền học, tiền sinh hoạt của cô cũng đều là ông móc tiền ra trả. Điều này làm cho những người ở quê vốn cực kì ít liên lạc với mẹ con cô cũng tin vào lời nói của tên nát rượu thường ngày hào phóng, lại chuyển qua thảo luận về cặp mẹ con
vô lương tâm
này.
Lưu Mang cúi đầu, nghĩ tới cha mình mấy tháng nay cũng chưa liên lạc, tâm sự nặng nề hỏi mẹ, bề ngoài thì muốn tán gẫu về chuyện Nhan gia, trong lòng thì lại muốn thay mẹ gọi điện về quê, xem xem người cha bình thường luôn đợi cô giúp đỡ mấy ngày nay thế nào.
Sau này việc kinh doanh của bác Nhan thất bại, bạn bè người thân đều tránh xa không kịp, đến mẹ của Thần Mặc cũng cãi vã muốn ly hôn với ông ấy. Con nói xem, dù mẹ muốn liên lạc lại với bác Nhan con cũng sẽ thấy không tiện. Vả lại việc truyền tin của hai mươi năm trước không tiện được như bây giờ, trong nhà mà có chiếc điện thoại thì đều là người làm chủ, nhà chúng ta đến mua một con tem thôi đã khó rồi. Lâu dần, mối quan hệ cũng bị đứt đoạn.
Trình Nhu nói mãi lại buồn bực thở dài một hơi,
Bố con thì lại thoải mái rồi, không còn quan hệ gì thì bác Nhan của con sẽ không đòi ông ta hai vạn tệ tiền nợ được nữa. Ông ta cũng chỉ mong sao có thể gột sạch mối quan hệ với Nhan gia thôi.
Nhắc đến cha mình, Lưu Mang luôn cảm thấy trái tim nặng trĩu. Cô nhớ một người cha yêu thương cô, nhưng cô lại căm ghét người cha không chịu được nghèo khổ sau vụ hỏa hoạn mà lại chìm đắm trong trụy lạc, một người cha nát rượu về nhà lại đánh đập vợ con ấy.
Trình Nhu ng5hĩ ngợi, ngập ngừng một chút, giống như đang cân nhắc nên giải thích mối quan hệ giữa hai gia đình thế nào.
Bà hiểu rõ tính cách không giấu nổi chuyện gì của con gái mình, nói,
Thực ra mẹ với bác Nhan của con cũng không thân đến vậy, tất cả đều dựa vào mẹ của Thần Mặc.
Trình Nhu suy nghĩ, nói,
Mẹ cùng mẹ thằng bé đều tới từ một nơi, lại là bạn học, mối quan hệ đương nhiên sẽ không tồi. Lúc này mới được quen ông chủ lớn như bác Nhan, lúc hai người họ kết hôn mẹ cũng tới dự. Dĩ nhiên lúc mẹ và bố con kết hôn, hai người họ cũng tới.
Nói một hồi, Trình Nhu cười hai tiếng, giống như đang hoài niệm lại những chuyện đã qua,
Lúc đó bố con không uống rượu, cũng không đánh bạc, tinh thần tướng mạo đều giống một chàng trai chăm chỉ không ngại khổ thời nay. Bác Nhan với bố con liền trở thành bạn bè...
Mẹ,
Lưu Mang bỗng nhiên hỏi,
Vậy sao mẹ không tái giá?
Trình Nhu lặng người một lúc,
chậc
một tiếng,
Lỡ lại gả cho một tên nát rượu thì phải làm thế nào.
Bà nhìn con gái, nói,
Không lẽ con muốn một bà già gần năm mươi tuổi đầu như mẹ còn mặc váy cưới thêm lần nữa sao?
Lưu Mang cúi đầu, nghĩ tới cha mình mấy tháng nay cũng chưa liên lạc, tâm sự nặng nề hỏi mẹ, bề ngoài thì muốn tán gẫu về chuyện Nhan gia, trong lòng thì lại muốn thay mẹ gọi điện về quê, xem xem người cha bình thường luôn đợi cô giúp đỡ mấy ngày nay thế nào.
Mẹ biết mẹ của Nhan Thần Mặc sao?
, Lưu Mang hỏi. Cô lại vô cùng hiếu kì về người mẹ nhẫn tâm kia,
Hôm nay Nhan Thần Mặc nói với con đã gặp bà ấy ở quán trà sữa của chúng ta.
Mẹ biết mẹ của Nhan Thần Mặc sao?
, Lưu Mang hỏi. Cô lại vô cùng hiếu kì về người mẹ nhẫn tâm kia,
Hôm nay Nhan Thần Mặc nói với con đã gặp bà ấy ở quán trà sữa của chúng ta.
Trình Nhu ngước mắt lặng lẽ nhìn con gái, nhớ lại phản ứng của Bùi Vân lúc chiều nay khi nhìn thấy Nhan Thần Mặc, bà phải nghĩ tới rồi chứ. Thấy Lưu Mang không biết gì về mẹ Nhan Thần Mặc, bà ho khẽ mấy tiếng, lắc đầu tỏ ý cũng không nhìn thấy. Bây giờ nghĩ tới mối quan hệ của Nhan gia và Lê gia, bà cũng không biết nên nói với Lưu Mang thế nào.
Bầu trời đêm mùa đông giống như thanh socola, đều khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Lưu Mang ngồi trước bậc cửa sổ, nhìn mấy ngôi sao lóe lên ánh sáng rực rỡ trên bầu trời, cô khom người với lấy ly trà sữa, uống hai ngụm, nhìn mẹ mình đang chỉnh trang lại quần áo trên người, hỏi,
Mẹ, mẹ với bác Nhan quen nhau thế nào vậy? Tình cảm giữa hai người rất tốt sao?
Trình Nhu dừng lại, nghĩ ngợi mấy giây, nói,
Cũng coi như không tồi.
Bà nói tiếp,
Con còn nhớ chiếc xe tải nhỏ chở hàng của bố không?
Thấy con gái gật gật đầu, bà không kìm được mà thở dài một tiếng,
Cũng chỉ có ông chủ thoải mái như bác Nhan của con mới không tính món nợ mà bố con vay ông ấy thôi...
Nhắc đến cha mình, Lưu Mang luôn cảm thấy trái tim nặng trĩu. Cô nhớ một người cha yêu thương cô, nhưng cô lại căm ghét người cha không chịu được nghèo khổ sau vụ hỏa hoạn mà lại chìm đắm trong trụy lạc, một người cha nát rượu về nhà lại đánh đập vợ con ấy.
Hơn mười năm nay, chỉ có hai mẹ con cô dựa vào nhau mà sống, cha cô cũng không đỡ đần được chút nào, cũng chỉ lén lút liên hệ với cô, muốn đứa con gái vẫn còn phải ngửa tay xin tiền sinh hoạt tiền học như cô cho ông chút tiền. Mà ở quê, cha cô cũng khoác lác với bên ngoài, rằng mình đã đầu tư ở đâu đó mười mấy vạn tệ, mà tiền học, tiền sinh hoạt của cô cũng đều là ông móc tiền ra trả. Điều này làm cho những người ở quê vốn cực kì ít liên lạc với mẹ con cô cũng tin vào lời nói của tên nát rượu thường ngày hào phóng, lại chuyển qua thảo luận về cặp mẹ con
vô lương tâm
này.
Trình Nhu thấy con gái tràn đầy chán ghét với Bùi Vân, hít sâu một hơi, giải thích:
Lúc đó bà ấy cũng coi là lấy chồng xa, ở quê cũng ít người biết chuyện bà ấy đã sinh con. Trước khi ly hôn với chồng trước vì phá sản, bà ấy đã tiết kiệm được một số tiền riêng không nhỏ, lúc tái hôn thì ai lại đi ghét bỏ chỗ tiền ấy chứ. Sau đó người chồng mới được bà ấy giúp đỡ, sự nghiệp lại càng thuận lợi, chưa qua mấy năm đã chuyển nhà tới thành phố lớn phát triển rồi.
Gió lạnh thổi bên ngoài cửa sổ, khiến những chạc cây trong khu nhà vang lên từng tiếng xào xạc.
Lưu Mang ngồi trên bậc cửa sổ, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Tâm trạng phức tạp đan xen, cô không biết bản thân đang nghĩ gì. Cô cho rằng câu chuyện về những đôi vợ chồng chê nghèo ham vật chất, gặp hoạn nạn liền tự mình bay đi chỉ có thể xuất hiện trong những bộ phim truyền hình, mà trong cuộc sống thực tế, một khi đã kết hôn với nhau đều sẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long, chỉ trừ những trường hợp bị bạo lực gia đình ép phải ly hôn, giống như mẹ cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.