Chương 54: HÔN SỰ NGOÀI Ý MUỐN
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1358 chữ
- 2022-02-04 05:19:38
Điểm này, Trình Nhu sao lại không hiểu được.
Trình Nhu không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận lấy rồi cảm ơn ông.
Cái tên Nhan Thần Mặc mặt dày vô địch thiên hạ này, hôm nay cô coi như được biết đến rồi.
Hai tiếng ăn cơm thì đã có một tiếng rưỡi sự tồn tại của cô bỗng trở thành không khí, ba người kia tôi một câu anh một câu trò chuyện rôm rả. Càng đáng giận hơn là, Nhan Thần Mặc lại có thể trước mặt bao nhiêu người kể chuyện hồi bé chui vào nhà vệ sinh nữ giúp cô đưa giấy vệ sinh cho mẹ cô nghe, còn không quên khoe ra chuyện hồi cô học quân sự đầu năm phát sốt, chính mình ở bệnh viện đã lao tâm lao lực chăm sóc cô.
Bố già, sao hôm nay bố lại tới chỗ của dì vậy?
Nhan Thần Mặc từ trước tới giờ đều không thèm nói chuyện khách khí với cha mình, xưng hô cũng trở nên gần gũi hơn.
Bố chuẩn bị đi thành phố J tiến hành tuyển sinh, nhân tiện đi qua xem xét thị trường của khu này xem thế nào, không ngờ lại gặp được dì A Nhu của con.
Ngại không g8ian trong phòng trữ đồ của quán trà sữa quá nhỏ, mọi người mới đóng cửa quán rồi đi tới một nhà hàng ở quảng trường.
A Nhu, một mình b3à nghỉ là được rồi, chuyện trong quán cứ giao lại cho hai cô bé nhân viên cũng không sao. Hai ngày nay số lượng khách đông như thế, đóng cửa th9ì tiếc quá.
Nhan Kiến Hùng rót trà giúp mọi người, nói.
Tiền thì kiếm mãi cũng không thấy đủ. Có cái cửa hàng, có thu nhập ổn định là6 tôi đã thấy đủ rồi. Hai đứa bé kia bình thường cũng chăm chỉ, hai ngày nay chưa được nghỉ ngơi chút nào, cũng mệt lắm chứ. Cứ cho chúng nghỉ m5ột buổi tối, cho chúng nó đi chơi đi.
Mẹ cô là người dễ hài lòng, chỉ cần không cần bận tâm chuyện cơm áo gạo tiền thôi là bà đã thắp hương cảm tạ trời đất rồi.
Nhan Kiến Hùng vui vẻ
ha ha
hai tiếng, cười nói:
Tôi đương nhiên là không có ý kiến gì rồi, tất cả đều nghe các con.
Đây chính là phụ huynh của hai người họ, đã tiến bộ lại còn trực tiếp... Bàn chuyện cưới xin của các con còn nhanh nhẹn hơn cả đi mua rau ngoài chợ.
Lưu Mang giơ chân đạp lên mu bàn chân của anh, cô đảm bảo là cô không dùng chút lực nào hết, nhưng Nhan Thần Mặc lại xé to chuyện ra, không để lại cho cô chút thể diện nào mà đi mách mẹ cô, nghe thấy tiếng cười của hai người già, cô ngượng chín cả mặt.
Đã không có cầu hôn em chính thức rồi mà anh còn dám mách loạn à, muốn em gả cho anh á, mơ đi!
Lưu Mang khom người trốn dưới bàn, nhắn tin cho anh.
Lưu Mang mãn nguyện nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng lại làm Nhan Thần Mặc cuống lên, cũng không biết thẹn mà đề nghị kết thông gia:
Dì à, bọn con cũng không còn nhỏ nữa rồi. Ở ngoài kia bao nhiêu người đi xem mắt rồi qua lại một hai tháng đã kết hôn sinh còn rồi, vả lại, con và Mang Mang cũng hẹn hò cả một học kì rồi. Cứ đính hôn trước rồi sau này tốt nghiệp kết hôn sau cũng được mà ạ...
Nhan Thần Mặc, não của anh đâu rồi hả! Có người nào cầu hôn giống anh không hả!
Anh cực kì xảo quyệt, đương nhiên sẽ không kể ra những chuyện như mình tranh thủ lúc cô ngủ mà cởi đồ của cô ra, nói chung là công lao cũng như tiện nghi thì cũng đều bị anh chiếm trọn vẹn rồi. Mẹ cô cũng biết chuyện cô từng ngủ qua đêm ở nhà Nhan Thần Mặc, lại thêm điều kiện của Nhan gia vào, trong lòng mẹ già, Nhan Thần Mặc đương nhiên đã trở thành chàng rể quý đốt đèn lồng cũng không tìm được...
Cũng may mẹ già nhà cô vẫn còn minh mẫn, vẫn trì hoãn cửa
hôn sự
này,
Hai đứa vẫn còn nhỏ mà, cứ hẹn hò đã. Nếu như hai con cảm thấy không có vấn đề gì, có thể ở bên nhau dài lâu, thì mẹ cũng không có ý kiến gì.
Mẹ cô nhìn Nhan Kiến Hùng, hỏi,
Kiến Hùng, ông thấy sao?
Mà Nhan Thần Mặc lại đem nội dung tin nhắn giữa hai người nói cho cả thế giới, cũng không thèm dùng tin nhắn nữa, trực tiếp lớn giọng chất vấn trên bàn:
Không gả cho anh thì em muốn gả cho ai hả?
Hự... Lưu Mang chỉ cảm thấy trên trán mình treo đầy vạch đen, nặng tới nỗi cô cảm thấy bản thân không ngẩng đầu lên nổi, chỉ có thể nằm bò lên bàn, nghiêng đầu mím môi nhìn gương mặt đắc ý của Nhan Thần Mặc.
Trình Nhu nhìn cô, lúc này mới sửa miệng, nói:
Chỉ là giờ hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, Thần Mặc còn chưa tốt nghiệp, Mang Mang thì mới học năm nhất, nói đến chuyện hôn nhân thì sớm quá rồi. Cứ để hai đứa nó hẹn hò xem sao đã.
Thế này mới đúng là mẹ ruột chứ!
Trình Nhu vui vẻ nhìn hai người đang ngồi ngây ngốc một chỗ, cười nói:
Làm con dâu Nhan gia thì đúng là phúc khí của Mang Mang, tôi làm mẹ cũng không có ý kiến gì...
Mẹ!
Lưu Mang vừa xấu hổ vừa giận dữ, trừng mắt với mẹ mình. Không phải đây là cuộc tương phùng hiếm có sau hơn hai mươi năm xa cách của hai người sao, làm sao mà lại biến thành lễ gặp mặt hai bên gia đình rồi. Mọi người đã hỏi ý kiến của người làm con gái như cô chưa vậy?
Gương mặt cười sáng lạn của Nhan Kiến Hùng khiến hai con người ngồi bên cạnh đỏ mặt, tim đập loạn, ai mà nghĩ được là còn có trò này nữa.
Chân mày của Trình Nhu cũng hơi nhếch lên, khom người cười.
Toàn là chuyện trêu đùa hồi xưa, không ngờ là ông vẫn còn nhớ.
Nhan Kiến Hùng gật gật đầu, nhớ lại từng điều đã qua, trên mặt chứa đầy những sự thăng trầm.
Mang Mang cũng tới nhà tôi mấy lần rồi, tôi lại không biết nó là con gái bà. Nếu không phải Tiểu...
Tiểu Vân là cách Nhan Kiến Hùng hay gọi mẹ của Nhan Thần Mặc, chỉ là vừa nghĩ tới hai chữ này, Nhan Kiến Hùng lập tức sửa lại miệng,
Nếu không phải hôm nay tới đây thị sát, thì đúng là phải đợi tới lúc hai đứa này đính hôn gặp phải cha mẹ mới biết Mang Mang là con gái bà mất.
Lý do này cũng chỉ lừa được người đơn thuần như mẹ con Lưu Mang, Nhan Thần Mặc đương nhiên không tin tưởng chút nào, cũng gật đầu lấy lệ, thăm dò nhìn gương mặt đang cười với Trình Nhu của cha mình.
Bà nói có khéo không chứ, hơn hai mươi năm trước chúng ta còn bảo nếu sinh ra một nam một nữ thì sẽ kết làm thông gia, không nghĩ là hai đứa trẻ lại nhanh hơn người già chúng ta một bước rồi.
Hai cha con Nhan gia đương nhiên không lạ lẫm gì Thành phố Hổ phách. Chỉ là Nhan Kiến Hùng cùng con trai mình đều tự hiểu ngầm, hai người kẻ xướng người họa, diễn trò cực giỏi mới làm cho Lưu Mang không có chút nghi ngờ gì.
Cũng muộn rồi, tôi về trước đây.
Nhan Kiến Hùng đứng dậy chào tạm biệt, nhìn Nhan Thần Mặc nói,
Hôm nay con về trường hay cùng về nhà với bố.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.