Chương 53: THẾ GIỚI NHỎ BÉ NHƯ THẾ


Hồi bé anh không hiểu chuyện, thỉnh thoảng lại nghe thấy mấy lần mẹ Trần nhắc tới mẹ mình. Hình như từ khi việc kinh doanh của cha thất bại8, lại bị người khác phỉ nhổ, người đàn bà yêu tiền ấy đã ngay lập tức đề xuất ly hôn thương mại, tìm cho mình một người đàn ông giàu có, k3inh tế ổn định xứng với bản thân hơn. Bà ta che giấu việc đã ly hôn sinh con để tái giá với cha của Lê Xuyên.

Anh từng nghĩ tới vi9ệc tới nhà bà ngoại, tìm cha con Lê gia để lột bỏ bộ mặt của người đàn bà kia, nhưng tới cuối cùng thì anh lại không thể làm nổi. Lớn lên,6 không phải anh không muốn vạch trần người kia, mà bởi vì cho dù anh có nói với vị luật sư nổi tiếng của Lê gia đi chăng nữa cũng không có5 tác dụng gì. Một vị luật sư thông minh như vậy sao lại không biết chút nào về quá khứ của vợ mình cơ chứ, chỉ là ông nhắm một mắt mở một mắt nhân nhượng cho khỏi phiền toái mà thôi.


Lưu Mang không kiềm được mà khẽ vuốt ve mái tóc đen ngắn của Nhan Thần Mặc, hy vọng có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng anh.
Cảm giác vuốt ve mái tóc ngắn của anh vô cùng thoải mái, trán cô dựa sát vào thái dương anh, đảm bảo:
Sau này mẹ em chính là mẹ của anh, bà nhất định sẽ quan tâm chăm sóc anh như con trai mình...

Vừa nói dứt lời, lại nhìn thấy đôi mắt đang nhìn qua của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang suýt thì nhảy cách xa anh tới chỗ khác. Cô vừa nói gì vậy trời. Nói vậy không phải là đang công khai sau này sẽ gả cho anh rồi sao. Lưu Mang chăm chú nhìn những cặp đôi tình nồng mật ý xung quanh, giả bộ không biết lúc nãy mình vừa nói gì, mù mờ gãi gãi đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Cô bị anh kéo đi, hơi ấm từ lòng bàn tay tỏa ra xua đi khí lạnh xung quanh...
Mùa đông trời nhanh tối hơn, hai người giẫm lên những tờ quảng cáo rơi đầy trong quảng trường. Xung quanh vẫn tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ của những đôi tình nhân, những đôi bạn thân, nhưng cô gái đang yêu vẫn cảm thấy thế giới chỉ còn tồn tại hai người họ như trước.
Ngước mắt lên nhìn gương mặt tuấn lãng, thấy khóe miệng anh tạo thành một ý cười nhàn nhạt, cô mãn nguyện cúi đầu, nở một nụ cười ngốc nghếch.
Từng cặp tình nhân và những doanh nhân ra ra vào vào quán Starbucks, vị cà phê nồng đậm bao trùm lấy cả nơi đây. Có thể do để cô gối lên mà đùi anh có chút tê dại, Nhan Thần Mặc khuấy ly cà phê, đổi lại thành ngồi vắt chân. Lúc này Lưu Mang mới ngồi dậy, chớp mắt, tâm trạng nặng nề nhìn anh.

Dù sao bà ta cũng nói anh không phải con trai bà ta rồi, vậy thì sau này đừng nghĩ đến người đó nữa.
Lưu Mang chua xót dẩu môi, cảm thấy không đáng thay cho anh. Cô chưa từng gặp qua người mẹ nào như vậy, chỉ thỉnh thoảng mới đọc được tin tức cha mẹ vứt bỏ con cái mà thôi. Bà ta không thể hiểu được người con trai mà mình sinh ra đang đứng trước mặt mình, mà một người mẹ lại có thể nói ra lời nói nhẫn tâm đến vậy với con của mình sẽ như thế nào sao? Không lẽ bà ta không quan tâm đến tình cảm của Nhan Thần Mặc chút nào sao!
Rõ ràng là vậy, người phụ nữ đó không để ý chút nào. Bà ta chỉ quan tâm tới gia đình hiện tại của mình, chỉ quan tâm đến đứa con trai ưu tú của mình và người chồng hiện tại thôi.
Anh ngước mắt lên nhìn Lưu Mang đang đứng nghiêm túc nhìn mình, đáp nhẹ một tiếng.
Cô chần chừ mấy giây, hít vào một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, lườm anh,
Nên trở về rồi, mẹ em còn đang đợi chúng mình về ăn cơm đấy.

Nhìn thấy đôi mắt của anh biến thành một vầng trăng lưỡi liềm mà cười, Lưu Mang cũng bất giác nhếch cánh môi cười nhẹ với anh. Cô là người dễ thỏa mãn, chỉ cần người cô thích bằng lòng chia sẻ niềm vui nỗi buồn với mình thôi là đã đủ rồi.
Người con trai liếc nhìn nụ cười ngây ngốc của cô gái, cong ngón trỏ lại, bất chợt gõ xuống đầu người con gái thấp hơn mình một cái đầu, nghe thấy tiếng kêu đau của cô, anh kiêu ngạo bước lên phía trước, nhẹ hỏi:
Cười ngốc cái gì.

Cô gái nhăn mày méo miệng, cấu véo cánh tay anh, thở phì phì nhìn người kia,
Sao lại đánh em!
Cô vì nụ cười trăm năm khó gặp của anh mà cảm thấy vui vẻ, cái tên này lại lén đánh úp cô, động tác lại còn mạnh thế nữa! Cô giơ tay xoa xoa chỗ vừa bị gõ, vô cùng oan ức bất mãn.

Sao hôm nay dì nghỉ sớm thế?
Nhan Thần Mặc nhìn cửa hàng vắng vẻ hỏi.

Mẹ em đâu rồi ạ?
Lưu Mang hỏi.
Nghe thấy tiếng cười nói truyền tới trong phòng trữ đồ, không đợi nhân viên cửa hàng trả lời, Lưu Mang đã bước nhanh về phía đó.

Mẹ!
Tính cách của cô vô cùng hấp tấp, chưa thấy người đã thấy tiếng rồi, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngồi trong phòng trữ đồ, cô nghi hoặc thấp giọng chào hỏi một tiếng,
Bác Nhan?

Gương mặt âm trầm của Nhan Thần Mặc lập tức sáng hơn vài phần, hơi thở mang theo chút uy hiếp mà lôi cô vào lòng, giọng điệu có chút thăm dò muốn xác nhận lại:
Là em nói đó nhé.

Lưu Mang xấu hổ vùng vẫy, nhắc nhở cho anh biết nên chú ý đây là nơi công cộng. Chỉ là Nhan Thần Mặc lại xem cô như đang muốn nhưng lại ra vẻ từ chối, cho tới khi cánh tay bỗng bị cô véo tới đau nhói, anh mới buông tay ra.

Nhan Thần Mặc!

Lưu Mang nghi hoặc nhìn mấy sinh viên đi làm thêm đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khóa cửa cuốn lại, cô không hiểu, bước nhanh tới.
Bây giờ mới hơn sáu giờ, là lúc khu đại học bắt đầu cuộc sống về đêm. Mẹ già làm thế này là sao, không tranh thủ dịp tết Nguyên đán mà cố kiếm thêm chút tiền, lại đi đóng cửa sớm thế này, là đang chê nhiều Mao gia gia quá rồi phải không.

Mang Mang về rồi đấy hả.
Nhân viên trong cửa hàng chào hỏi với cô.
Nhan Thần Mặc, anh không hề giống với vẻ ngoài lạnh lùng ngang ngược bá đạo, bên trong anh còn có một mặt yếu đuối nữa. Cô bằng lòng mãi mãi ở bên anh, lắng nghe âm thanh của anh.
Cô không quan tâm người phụ nữ kia là ai, trông thế nào, bây giờ có thế lực ra sao, sau này có trở thành mẹ chồng của cô hay không. Cô chỉ biết mình thích Nhan Thần Mặc, cô sẽ không nỡ nhìn anh bị tổn thương. Chỉ là cô không biết phải an ủi nỗi đau của một người từ bé đã thiếu thốn tình yêu của mẹ thế nào, cô nghĩ chắc những gì mình có thể làm chính là ở bên cạnh anh thôi.
Nhan Thần Mặc, em sẽ ở bên cạnh anh, vĩnh viễn và vĩnh viễn. Trừ khi anh không còn muốn em nữa.
Thấy Nhan Kiến Hùng khoác một chiếc áo lông vũ đơn giản giống như những người dân thường trên đường, cô ngơ ngác, dừng bước trước cửa mãi không tiến vào.


Con về rồi đấy à, mau qua chào bác Nhan đi.
Trình Nhu thấy con gái liền cười vui vẻ, vì giọng nói của Lưu Mang vừa rồi quá nhỏ nên mẹ cô mới không nghe thấy gì.


Bố?
Nhan Thần Mặc ngạc nhiên nhìn cha mình không mời mà đến, nhìn ông biến thành bộ dáng của một người bình thường, anh không nhìn ra dáng vẻ khí chất của một vị doanh nhân thành đạt chút nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.