Chương 61: HÓA RA CÔ LẠI LÀ VẬT DẪN LỬA


Bùi Vân không nhìn cô nữa, nghiêng mặt sang một bên, hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, tỏ ra vô cùng bất lực, thấm thía hỏi,
Mang M8ang này, con thấy dì và Tiểu Xuyên bình thường đối xử với con thế nào?


Bình thường khi đối phương hỏi câu này, chắc chắn bản3 thân sẽ nhận lại một đáp án khẳng định.
Theo cách nhìn nhận của dì Bùi, thì tình cảm đơn thuần giữa hai người họ lại vô cùng mập mờ, chỉ vì nghi ngờ cô bắt cá hai tay mới khiến cho Nhan Thần Mặc bất mãn.
Cô mím môi, vô cùng khổ sở đứng ở đó.
Bùi Vân đứng dậy tính tiền, quét mắt nhìn cô một cái, nói,
Tìm bạn trai thì phải lau sạch mắt mà nhìn cho kĩ người kia, đừng có thấy một thằng nhóc đẹp trai lại nhiều tiền liền cho rằng đấy là người tốt. Khi nào về dì sẽ nói chuyện lại với mẹ con. Con cứ về trước đi.

Lưu Mang nãy giờ hầu như đều ngậm chặt mồm, đến một ngụm nước cũng không uống, giờ đã cảm thấy trong miệng nhạt nhẽo không có mùi vị gì. Nhìn tây mễ lộ bình thường mình thích, cô cũng không có chút khẩu vị gì hết.
Cô chỉ đơn thuần là thích và sùng bái anh Lê Xuyên, khác hẳn tình cảm mà cô dành cho Nhan Thần Mặc. Bao nhiêu năm chơi với nhau mà không có bất cứ sự đòi hỏi nào như vậy, cô vẫn luôn vô cùng ỷ lại người con trai ít nói chín chắn này.
Bùi Vân quét mắt qua, đôi lông mày khẽ nhíu. Đương nhiên bà là người hiểu rõ nhất về con trai của mình, không phải bản thân không sắp xếp cho Lê Xuyên gặp mặt và ăn cơm với những cô gái khác, nói là xem mắt thì còn hơi sớm, nhưng ý đồ thật sự là vì muốn cho Lê Xuyên kết giao với nhiều bạn khác giới hơn, càng tiện để chuẩn bị cho tương lai. Những cô gái đó đều là thiên kim tiểu thư của những gia đình giàu có, lên được phòng khách lại xuống được phòng bếp, nhưng Lê Xuyên lại không muốn gặp những người đó, đến cả những bữa tiệc rượu chỉ cần tham gia cho có, nó cũng không thèm có mặt. Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới Lưu Mang thì nó còn để tâm hơn bất cứ người nào khác.
Hai tay xếp bằng đặt trên đầu gối, Lưu Mang buồn bã nắm chặt quần mình.

Dì, con chỉ coi anh Lê Xuyên như anh trai thôi...

Gốc là Gia tài vạn quán (家财万贯): gia tài bạc triệu.

Nghe nói Nhan Thần Mặc là một đứa...
Bùi Vân dừng lại một lúc lại nói tiếp,
Một đứa không có mẹ, khuyết thiếu cảm giác an toàn, luôn muốn mọi thứ đều phải nằm trong tay mình. Nó thấy con gần gũi với Lê Xuyên đâm ra cũng không thể không nghĩ nhiều được...


Không phải đâu dì...

Lưu Mang muốn phản bác lại, nhưng Bùi Vân lại không muốn nghe cô giải thích một chữ nào. Bà có vẻ như rất hiểu Nhan Thần Mặc, nói đến chuyện Nhan gia cũng không có chút nhầm lẫn nào,
Chắc con không biết, tâm lý của Nhan Thần Mặc đúng là có vấn đề, chủ tịch Nhan cũng đã mời những bác sĩ tâm lý giỏi nhất đến chữa cho nó rồi. Một người có tâm trí không bình thường mà con cũng dám ở cùng, dì cũng không hiểu con nghĩ thế nào nữa.


Mang Mang đâu!

Lưu Mang đã thêm số điện thoại của anh vào danh sách chặn, anh tức tới nỗi cả tuần nay cũng không thèm tới tìm cô, cũng không tới trường. Trưa nay lúc tới quán trà sữa tìm người, lại được nhân viên cửa hàng nói cho biết rằng cô đã vào bệnh viện rồi. Anh cười lạnh trong lòng, cú đâm đó đúng là đã kéo Lê Xuyên và Lưu Mang tới gần nhau hơn rồi.
Cô ngồi một mình trong cửa hàng một lúc, xách giỏ trái cây bản thân mang tới, đứng sau cột đá của khu nội trú, nhìn Lê Xuyên đi vào phòng.
Cô tới đây rồi, nhưng sau khi gặp dì Bùi xong, bản thân đã không còn dũng khí tới gặp Lê Xuyên nữa.
Cái gì? Bác sĩ tâm lý? Sao cô lại không biết? Không lẽ nguyên nhân giống như anh Lê Xuyên từng nói: bởi vì mồ côi mẹ sao?
Nghĩ tới những điều trước kia Nhan Thần Mặc nói về mẹ mình, Lưu Mang ngây ngốc nhìn Bùi Vân trước mặt. Mẹ của Nhan Thần Mặc sau khi tái hôn đã sinh thêm một đứa con trai, nghe nói bà ta đối xử vô cùng tốt với đứa con này, cũng chỉ thừa nhận đó là con của mình.
Tái hôn...
Lúc nhỏ hình như cô từng nghe người ta nói dì Bùi tái giá, chỉ là khi đó bản thân còn nhỏ nên không hiểu gì hết, sau này chú Lê mới chuyển toàn bộ sự nghiệp đến thành phố S. Nghĩ tới mối quan hệ khó hiểu của bác Nhan và dì Bùi, lại nghĩ tới việc mẹ mình giấu giếm, Lưu Mang bỗng nhiên có một ý nghĩ táo bạo, chỉ là không dám nói nhiều.
Lưu Mang không nói gì, ngẩn người nhìn cốc tây mễ lộ đặt trước mặt mình.
Tây mễ lộ: một món tráng miệng (giống chè xoài) của Quảng Đông, bao gồm trân châu, sữa dừa và sữa đặc không đường.
Thấy Lưu Mang rầu rĩ không hé răng nói tiếng nào, không thoải mái mà cứ cúi đầu nhìn9 chằm chằm mặt bàn, Bùi Vân hít một hơi nhìn cô, nói,
Nhan Thần Mặc và Lê Xuyên không hợp nhau, chuyện này con đã được biết từ lúc n6hập học. Sao lại đi hẹn hò yêu đương cùng cái loại công tử ăn chơi đó. Con không biết thằng đấy tiếp cận con là vì muốn làm tổn thươn5g Tiểu Xuyên sao!

Lưu Mang nghe bà ta nói, cảm thấy vô cùng tủi thân, Lê Xuyên là người bạn mà cô ỷ lại nhất, mà Nhan Thần Mặc lại là người bạn trai, là mối tình đầu của cô. Cô không tin Nhan Thần Mặc là dạng người như Bùi Vân nói, nhưng thực tế lại chứng minh, Nhan Thần Mặc thật sự là người như vậy.
Thấy anh tối sầm mặt mày vội vã bước nhanh, giống như đang muốn đi đánh nhau không bằng, Lưu Mang liền vội vàng đuổi theo sau.
Cô lên tới chỉ chậm hơn Nhan Thần Mặc khoảng mười giây. Nghe tiếng anh truyền ra từ phòng bệnh, Lưu Mang đứng lại.

Mang Mang, con muốn tìm người yêu thế nào dì cũng không có vấn đề. Chỉ là dì không muốn nhìn thấy Tiểu Xuyên phải nhận bất cứ tổn thương nào vì con, chắc con cũng không muốn điều đấy phải không.

Ánh mắt của Lưu Mang dao động. Dì Bùi thật sự đẩy toàn bộ trách nhiệm cho chuyện Lê Xuyên bị thương lần này lên người cô. Cô không biết bản thân nên giải thích lại thế nào. Nếu đây là người khác hiểu lầm, cô chắc chắn sẽ phản bác lại mà không cần suy xét tới hậu quả. Nhưng Bùi Vân lại là mẹ của Lê Xuyên, cô quan tâm anh Lê Xuyên, đương nhiên cũng sẽ quan tâm tới cách nghĩ của Bùi Vân rồi.
Tiếng người ồn ào bên tai trộn lẫn cùng tiếng động cơ xe máy chạy vào, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Nhan Thần Mặc khoác một chiếc áo khoác da nhảy xuống khỏi chiếc xe.
Thân hình khoác áo đen cùng màu với chiếc xe nhanh chóng chạy vào thang máy trong sảnh bệnh viện, có lẽ đang vô cùng gấp gáp nên anh cũng không chú ý tới Lưu Mang đang cầm giỏ hoa quả đứng ở sau cột đá.

Tiểu Xuyên đối xử với con thế nào, dì cũng không cần nói nhiều nữa. Bên cạnh nó cũng chỉ có một người bạn khác giới là con, từ bé đã coi con như em gái của mình mà chăm sóc. Người lớn trong nhà thường trêu đùa hai đứa, nhưng mà nói thật, dì không có ý kiến gì với con, nhưng nói về đối tượng của nó, thì dì lại thích những cô gái giống như Lăng Vi hơn.

Ánh mắt mà dì Bùi xinh đẹp nhìn cô giống như đây là một người xa lạ, trong mắt còn mang theo một tia ác cảm và chế giễu.
Vừa ngồi xuống giường, Lê Xuyên và Lăng Vi cùng nhìn Nhan Thần Mặc, thấy gương mặt tối tăm của anh như muốn gây sự. Bùi Vân đứng chắn trước cửa phòng bệnh, ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm anh.


Về rồi!
Giọng nói lạnh nhạt xen lẫn coi thường, thấy Nhan Thần Mặc lập tức nhấc chân rời đi, Bùi Vân lại lạnh giọng nói,
Mày đứng lại cho tao! Tao có chuyện muốn nói với mày!


Không phải cô muốn nghe trộm hai người họ nói chuyện, Lưu Mang cũng không biết bản thân bị thứ gì xui khiến, lại lén lút đi sau Nhan Thần Mặc rồi trốn vào góc khuất của sân thượng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.