Chương 62: CÙNG MẸ KHÁC CHA


Một thân hình chắn lại ánh sáng yếu ớt, bóng người tối đen đi tới chỗ cô.

Nhìn vào đôi mắt đen hung ác, bước chân của Lưu Mang khẽ di chuyển, 8lại bị anh kéo vào lòng ôm chặt lấy, không thể cử động.

Tim anh đập rất chậm, nặng nề đặt cằm lên vai cô, dồn cả cơ thể lên người cô giống nh3ư vừa mới bị thương nặng.
Cô có thể cảm nhận được mười ngón tay đang đặt sau lưng mình khẽ co lại, giống như đang muốn tìm chỗ trốn vì chột dạ.
Cô nhớ rõ dáng vẻ Nhan Thần Mặc khi gặp anh lần đầu trong con hẻm nhỏ đó, biểu cảm ngạc nhiên của anh khi cô mượn điện thoại để gọi cho anh Lê Xuyên, sau đó lại đề nghị đưa cô tới đồn cảnh sát. Tại sao anh lại nhiệt tình giúp đỡ một người qua đường như cô đến vậy, lý do duy nhất chỉ có thể là vì anh quen Lê Xuyên mà thôi.
Cổ họng Nhan Thần Mặc nghẹn ngào, tham lam ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ, lại không trả lời câu hỏi của cô.

Vì anh Lê Xuyên cướp mẹ của anh, anh lại hiểu lầm rằng anh Lê Xuyên có tình cảm với em nên mới tiếp cận em sao?
Lưu Mang kiềm lại giọt nước mắt hoài nghi, miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn chăm chú vào đôi mắt đen đang oán hận cũng đang nhìn cô.
Đôi môi của Nhan Thần Mặc khẽ run rẩy, giọng nói khàn đặc,
Nếu anh nói là không phải, thì em có tin không?

Cô rất muốn tin tưởng anh, nhưng cô nhớ rõ khi Nhan Thần Mặc đập vỡ cây đèn harmonica của cô vào đêm Giáng sinh, anh đã nói, Lê Xuyên đã cướp tất cả mọi thứ khỏi anh.
Nếu chỉ vì quan tâm thôi mà lại vô lý đánh Lê Xuyên tới mức tổn thương tới xương cốt như vậy, cô thật sự có chút không thể chịu được.
Ánh mắt của cô thất vọng và nghi ngờ đảo qua anh một lượt, giống như có một trận gió lạnh thổi qua, khiến cho anh cảm thấy lòng mình giá lạnh.
Cô im lặng đặt giỏ hoa quả trước cửa phòng bệnh, qua tấm rèm còn chưa đóng chặt, cô nhìn thấy Lê Xuyên đang ngồi trên giường, nhận lấy ly nước ép Lăng Vi đưa tới. Ánh mắt Bùi Vân nhìn Lăng Vi vô cùng ân cần, tươi cười đầy mặt, chứ không giống gương mặt nặng nề như khi Lê Xuyên mới nằm viện nữa.

Em nghe hết rồi à.

Thanh âm nặng trĩu tổn thương khiến cho cô không nỡ đẩy anh ra, hai tay vẫn giơ trên k9hông trung, để mặc anh cứ ôm chặt mình.
Đáng lẽ cô nên đoán được từ ngày Bùi Vân tới quán trà sữa và phản ứng sau đó của Nhan Thần Mặc, mẹ củ6a anh không hề tới để mua trà sữa, mà lại ngồi ngay trước mặt bọn họ, sau khi nhìn thấy anh còn rời khỏi với dáng vẻ vô cùng cao quý tao nhã.

Nhan Thần Mặc...


Sao anh lại cứ như vậy với anh Lê Xuyên chứ! Anh ấy cướp mẹ anh hay cướp vợ anh rồi hả!


Cả hai!

Cô vốn cho rằng đây chỉ là một câu nói anh thốt ra lúc giận dữ, không ngờ từ lúc đó, anh đã cho cô đáp án chính xác rồi. Chỉ trách khi ấy, cô lại quá ngu ngốc, không cảm thấy có điều gì kì lạ.

Cháu, cháu xin lỗi...

Tranh thủ lúc cửa tự động chưa đóng lại, Lưu Mang vội vàng chạy ra khỏi khoang tàu, đổi sang một chuyến khác.
Thành phố Hổ phách, nếu nhìn căn hộ nhỏ màu xanh dương này khi vui thì liền cảm thấy nơi đây giống thế giới dưới đáy biển trong cổ tích, nhưng nếu nhìn theo một cách khác thì sẽ cảm thấy nơi đây quá mức trẻ con.
Cánh tay đang giơ muỗng lên của Trình Nhu khựng lại, bà cũng không giấu giếm nữa,
Tới lúc gặp bác Nhan của con mẹ cũng mới biết.
Bà nhíu mày, thở dài,
Con hẹn hò với Thần Mặc lâu vậy mà cũng không phát hiện ra chút nào, mẹ nên gọi con là ngốc ngếch hay là đơn thuần quá mức đây.

Lưu Mang vội vàng hỏi,
Vậy sao mẹ lại không nói sớm với con.

Trình Nhu lập tức thả cái muỗng trong tay xuống, phát ra tiếng kim loại va đập,
Hừ, cái con bé này, bây giờ còn vu vạ cho mẹ đấy à. Mẹ nói với con thì có ích gì, chuyện giữa vợ chồng mẹ con nhà người ta, đến người ta còn chưa giải quyết được thì nói với con để làm gì chứ? Huống hồ con cũng biết thể diện của dì Bùi rồi đấy, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Dù sao chuyện này đối với Lê gia mà nói thì cũng chẳng vẻ vang gì cho cam.

Nhan Thần Mặc nhìn chăm chú vào đôi mắt nghi ngờ của cô, hỏi lại:
Nếu anh nói không phải thì em có tin anh không, nếu anh nói vì anh chỉ quá quan tâm tới em rồi, thì em có tin không?

Lưu Mang sững sờ, cô rất muốn tin anh, nhưng... lúc này cô lại không thể làm được.

Anh để em suy nghĩ lại đã.

Hai tay cô vỗ về bên sườn ấm áp của anh, muốn đẩy ra nhưng lại bị anh ôm chặt hơn. Anh lẩm bẩm, giống như đang cầu xin:
Đừng đẩy anh ra, đừng nói chia tay với anh nữa...

Mối quan hệ giữa anh và Lê Xuyên khiến cô vô cùng khó xử, tình cảm mà cô vốn cho là trong sáng ấy, lại bị người anh em cùng mẹ khác cha làm cho rối tinh lên, vẩn đục như bùn. Cô lại bắt đầu trở nên nghi ngờ, nghi ngờ những gì Lê Xuyên và Bùi Vân nói.
Lưu Mang khó chịu hỏi:
Anh đến gần em là vì muốn tiếp cận Lê Xuyên rồi làm hại anh ấy, điều này là thật sao?

Bản thân cô cũng không hiểu gì về anh Lê Xuyên hết. Anh Lê Xuyên có bí mật, còn giấu cô chuyện này hơn mười năm...

Trong khoang tàu điện ngầm chật chội, cô bị các hành khách chen lên chen xuống mà nghiêng ngả trái phải, bỗng cô lảo đảo về phía một bác gái đang nhặt cần tây ngồi bên cạnh. Thấy Lưu Mang giẫm lên đống cần tây mình để dưới sàn, bà liền chửi ầm lên.
Hương thơm của canh xương tỏa ra từ phòng bếp. Lưu Mang vứt túi xách sang một bên, nhìn mẹ mình đang bận rộn nấu ăn trong bếp, cô nhẹ nhàng chào hỏi bà một tiếng.

Con về rồi đấy à.
Trình Nhu quay đầu, nhìn con gái một cái, cũng không nhận ra sắc mặt nặng nề không vui của cô,
Tiểu Xuyên đã đỡ hơn chưa? Tí nữa tới bữa tối, con đưa canh qua cho thằng bé giúp mẹ. Mấy hôm trước dì Bùi của con cho cô giúp việc nghỉ rồi, nên cũng không có ai hầm canh cho bà ấy hết. Lê Xuyên nó thích...


Mẹ.
Giọng nói của Lưu Mang có chút sắc bén,
đánh gãy
lời mẹ mình đang nói, hỏi,
Mẹ sớm đã biết mối quan hệ giữa Nhan Thần Mặc và Lê Xuyên rồi phải không.

Thể diện, vẻ vang? Hóa ra một người có vẻ ngoài xinh đẹp, tao nhã như dì Bùi thực chất lại chính là người đàn bà đối xử ác độc với chính con trai ruột của mình. Hóa ra dì Bùi mà cô luôn sùng bái ngưỡng mộ lại là bà mẹ chê nghèo yêu phú quý, bỏ rơi chồng con trong miệng Nhan Thần Mặc. Cô từng cảm thấy không đáng cho Nhan Thần Mặc, cho rằng một người đàn bà như thế không xứng đáng làm một người mẹ. Lúc này nghĩ lại, đúng là tức cười.


Dì Bùi của con lúc đầu giấu tất cả mọi người để tái giá, cực kì ít người biết bà ấy từng sinh con, đến mẹ cũng không biết gì mấy. Chuyện bà ấy sinh mấy đứa, là con trai hay con gái...
Trình Nhu cảm thán một tiếng,
Mang Mang này, chuyện nhà của người ta con đừng bận tâm làm gì, đỡ bị người khác ghét bỏ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.