Chương 63: SONG SINH


Cô đi rất nhanh, cũng không quay đầu để ý tới cảnh tượng Từ Đình Đình bị Nhan Thần Mặc xô phải ở phía sau.

Mấy ngày nay, N8han Thần Mặc thi xong các môn còn lại liền chạy tới ký túc, đứng dưới tầng đợi cô. Ánh mắt của anh vô cùng đau buồn, Lưu Mang khô3ng cần nghĩ cũng biết nếu gặp lại Nhan Thần Mặc, phản ứng đầu tiên của anh sẽ thế nào. Ôm chặt lấy cô? Lôi cô đi khỏi chỗ này? Cù9ng lắm là lại không biết xấu hổ mà cưỡng hôn cô trước mặt bạn cùng phòng. Nếu chỉ là những lần cãi nhau nhỏ nhặt như lúc trước, c6ô còn có thể miễn cưỡng chấp nhận sự ngọt ngào dính người này. Nhưng hiện tại, đến việc đối mặt với anh thế nào cô cũng không biế5t, thì đừng nói đến việc chung sống với nhau.
Không lẽ anh Lê Xuyên lại xảy ra chuyện sao? Lưu Mang vừa nghe thấy hai chữ
bệnh viện
liền nghĩ ngay tới Lê Xuyên.

Thần Mặc nó nhập viện rồi.

Anh vùng vẫy trong giấc mơ, gân xanh trên trán nổi lên, năm ngón tay nắm chặt, như muốn thoát khỏi dải băng.

Bác chứng kiến thiếu gia lớn lên, cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy thế này. Chủ tịch lại không có ở đây, nếu không có lão Trần gọi 120 thì bác cũng không biết phải làm gì nữa... Tới bệnh viện rồi cậu ấy vẫn vùng vẫy, còn đánh mấy bác sĩ bị thương nữa, không biết phải làm sao nên mới tạm thời trói cậu ấy lại. Nếu không thì bác sĩ cũng không thể tiêm cho cậu ấy được.

Người đàn ông say khướt bị một dải vải màu trắng trói chặt trên giường, trên mu bàn tay còn cắm một cây kim truyền nước biển. Thấy anh bất an mà lắc đầu, Lưu Mang đau xót hỏi,
Có chuyện gì xảy ra vậy bác.

Mẹ Trần thở dài, vô cùng bất lực,
Hôm nay thiếu gia vừa về tới nhà đã nhốt mình trong phòng uống rượu, nếu không phải ông lão nhà bác nghe thấy tiếng bình rơi vỡ trong phòng thì chắc thiếu gia đã uống say tới chết trong phòng rồi.


Mẹ Trần?
Thấy dáng người đang ngồi xổm kì cọ mặt sàn đầy bãi nôn, Lưu Mang nhỏ giọng chào hỏi.
Mẹ Trần vội vã đứng dậy, tiến lại gần Lưu Mang như vừa gặp được người mà mình mong chờ, lại quay đầu nhìn Nhan Thần Mặc đang nhắm hờ mắt đằng sau bình phong.
Bước tới bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt tím tái như trúng độc của Nhan Thần Mặc, Lưu Mang không nhịn được mà nhíu chặt chân mày, nghe tiếng anh nỉ non trong cơn say, sống mũi cô cay cay.

Mày đừng hòng cướp Mang Mang khỏi tao, tao sẽ không để mày thực hiện được đâu.
Nhìn một Nhan Thần Mặc bình thường ngang ngược bá đạo, lúc này lại giống như một đứa trẻ cố bảo vệ một món đồ chơi, Lưu Mang bỗng cảm thấy đau lòng.
Lưu Mang hồi lâu cũng không đáp lời. Mười mấy năm trước, cô đã nhìn thấy cha mình say thành cái dạng này. Người ta cứ nói những kẻ nát rượu uống say ngoài vì lí do xã giao ra, thì còn là vì có khúc mắc trong lòng. Cô không thể ngờ rằng Lê Xuyên, người anh em cùng mẹ khác cha này, lại trở thành tâm bệnh của Nhan Thần Mặc, mà cô lại còn là vật xúc tác.

Mang Mang... Mang Mang...
Truyền hết một túi nước, sắc mặt anh dần khá hơn, chỉ là màu đỏ ửng trên mặt vì say rượu vẫn thế, không hề bớt đi.

Hai vị thiếu gia?

Mẹ Trần thấy gương mặt mờ mịt của Lưu Mang, chỉ giải thích đơn giản,
Đại thiếu gia cùng thiếu gia Thần Mặc là song sinh, cũng đã xuất ngoại một năm rồi, hai người họ cũng vì Lê Xuyên mà cãi nhau không dứt. Xem ra thiếu gia Thần Mặc cũng chưa nói gì với con.
Mẹ Trần gạt nước mắt,
Nghe nói lần này con trốn tránh thiếu gia cùng là vì Lê Xuyên, bảo cậu ấy sao mà chịu được chứ.

Lưu Mang gọi một cuộc điện thoại, người bắt máy lại là mẹ Trần.
Biết Lưu Mang đã tới khu nội trú, mẹ Trần cũng không nói lại chuyện Nhan Thần Mặc uống quá nhiều rượu, chỉ nói số phòng, Lưu Mang lập tức chạy nhanh tới.
Tiếng chuông xe đạp
ring ring
vang lên, tới trước cổng Thành phố Hổ phách, Lưu Mang lại quay đầu, đi về hướng cửa hàng. Cô không thể trở về nhà, cũng không thể đến quán trà sữa được. Nếu tới hai nơi này, Nhan Thần Mặc đều có thể tìm thấy mình. Cô lập tức bước vào một quán cà phê internet, mở một tấm thẻ thành viên, ngồi ở đó tới hơn mười giờ đêm.
Thấy mẹ gọi tới mấy cuộc điện thoại, cô dùng giọng nói ngoan ngoãn ngọt ngào trả lời qua quýt,
Con vẫn đang ở thư viện trường mà, một lúc nữa con sẽ về ngay.

Sao có thể? Lưu Mang ngừng chơi, ngây ngẩn nhìn nhân vật của mình bị BOSS đánh chết.

Bác Nhan của con chiều nay vừa mới tới nơi khác mở hội nghị, bây giờ chỉ có người giúp việc chăm sóc thằng bé thôi.
Trình Nhu cũng sắp xếp lại đồ đạc, dặn dò cô bé nhân viên bên cạnh hai câu, lại nói tiếp,
Hình như thằng bé uống say, gọi nhầm điện thoại cho mẹ. Con cứ tới đó trước đi, bây giờ mẹ còn một ít đồ phải xử lý đã. Một chút nữa sẽ tới.

Nhưng lần này, giọng nói của mẹ cô không còn nhẹ nhàng như bình thường nữa, tiếng bà nói dồn dập, khiến cho Lưu Mang nghe cũng cảm thấy hoảng hốt.

Con mau tới bệnh viện đi...


Mang Mang, con làm gì thế!

Thấy lông mi của người trên giường khẽ run rẩy, mí mắt khẽ mở. Lưu Mang trách móc:
Con giúp anh ấy tỉnh rượu!


Dạ... vâng.

Lưu Mang không kịp cúp máy, liền đeo vội túi xách lên người rồi chạy vội ra ngoài. Cũng may đêm khuya ít người, cả quãng đường cô đi vô cùng suôn sẻ trôi chảy.

Ít thì cũng phải tới bốn, năm chai.
Mẹ Trần phỏng đoán,
Hai chai là rượu Mao Đài mà chủ tịch cất kĩ, còn một chai là...

Chỗ rượu mà anh uống còn nhiều hơn cả lượng mà người cha yêu rượu như mạng của cô uống. Bốn, năm chai rượu trắng cùng lúc đổ vào dạ dày, đương nhiên dạ dày sẽ không thể chịu nổi rồi. Trước đây cô còn nghe nói có mấy tên ma men uống rượu trắng, uống tới mức nôn ra máu... Anh là muốn uống tới chết luôn sao.
Dải băng màu trắng dùng để cưỡng chế người bệnh nằm yên một chỗ, cô chỉ được thấy qua một cảnh phim về một bệnh nhân tâm thần trên tivi mà thôi.

Thiếu gia ở trong phòng không ngừng gọi tên thiếu gia Lê Xuyên, có thể thấy được trong lòng cậu ấy khó chịu dường nào, căm hận dường nào.
Mẹ Trần cứ nói, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt,
Thiếu gia Lê Xuyên ở bên phòng từ bé đã có mẹ mình chăm sóc, cũng chỉ có hai vị thiếu gia nhà này là cô đơn lẻ loi, có mẹ mà còn đáng thương hơn cả khi không có mẹ.
Nghĩ ngợi một lúc, Lưu Mang không kiềm được mà cảm thấy tức giận. Thứ mà cô không thể chịu đựng được chính là rượu, đặc biệt là uống tới say khướt.
Cầm lấy một chai nước khoáng trên đầu giường, Lưu Mang vừa mở nắp chai liền giội thẳng xuống đầu anh, khiến mẹ Trần kinh ngạc hô lên.
Lưu Mang nhận lấy chiếc khăn lông ấm mà mẹ Trần đưa cho, áp lên trán anh, nhẹ nhàng lau. Chỉ là vừa đến gần người anh, cô liền ngửi thấy một luồng hơi rượu nồng nặc hun say người khác phả tới.

Anh ấy uống bao nhiêu rượu thế ạ?
Lưu Mang hỏi.
Phòng anh nằm cũng ở cùng tầng VIP với phòng Lê Xuyên, Lưu Mang cố ý chạy về hướng ngược lại để đỡ lúng túng khi gặp phải ai, rồi đi tới phòng Nhan Thần Mặc.
Vừa bước vào, cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong phòng.
Cô vì xúc động muốn cho Nhan Thần Mặc tỉnh rượu mà làm khổ mẹ Trần cùng mẹ già vừa mới chạy tới. Vì là mùa đông, cho nên chăn đệm, gối đầu ướt đẫm đều phải mang đi đổi hết, đến bác sĩ cũng phải giúp họ một tay.

Dải băng vừa được cởi bỏ, Nhan Thần Mặc cũng không vùng vẫy như cô tưởng tượng, mà chỉ ngủ mê man, dáng vẻ mặc người xâu xé, nhìn vô cùng bình yên.

Nghe thấy tiếng anh ho dữ dội, Trình Nhu véo chặt không buông tai của Lưu Mang.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.