Chương 64: THIẾU THỐN TÌNH CẢM


Nhìn thấy mẹ Trần cùng Trình Nhu đều ra khỏi phòng bệnh, lúc này Lưu Mang mới tức giận trừng mắt nhìn anh, định tranh thủ cơ hội người nà8y đang ngủ say mà dạy dỗ anh một trận, cho không cử động được nữa luôn.


Này! Anh nghe thấy em nói gì không đó!
Lưu Mang véo vé3o hai má đã hồng hào bóng loáng trở lại của anh, hết vân vê rồi lại buông ra, càu nhàu,
Lần này nể mặt mẹ em, tha cho anh đấy. Lần sau 9anh còn dám uống rượu, em lập tức tuyệt giao với anh! Anh nghe rõ chưa hả!


Trong phòng chỉ còn lại tiếng động của chiếc điều hò6a đang phả ra hơi ấm. Nhan Thần Mặc ôm lấy tay cô, ngủ không biết gì, thỉnh thoảng lại ho nhẹ một tiếng. Lưu Mang vừa chán vừa tức, ghé 5sát vào tai anh mà hỏi không ngừng,
Anh nghe rõ chưa, nghe rõ chưa hửm!
Người kia vẫn không hề trả lời, nước miếng chảy đầy mu bàn tay cô. Lưu Mang ghét bỏ rụt tay về, lại lập tức bị anh giữ chặt.
Lưu Mang nhìn trộm mẹ mình và Nhan Kiến Hùng một cái, thấy hai người họ cũng đang nhìn nhau, liền cúi đầu chạy vọt vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy rào rào, nhìn gương mặt ngượng ngùng của mình trong gương, Lưu Mang chớp chớp mắt, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. Cô không nhớ ra mình bị lôi lên giường thế nào, cũng không biết tối qua mẹ Trần rời đi từ khi nào nữa.
Vốc nước lạnh lên mặt, Lưu Mang thở ra một hơi, nhìn cô gái xấu hổ không biết nên làm gì trong gương. Nhan Thần Mặc!
Lưu Mang hoảng hồn trợn trừng mắt, thở hắt ra một hơi, đưa mắt xuống nhìn eo mình đang bị chiếc chân dài đè lên. Mình ngủ kiểu gì mà lên cả giường rồi thế này.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ngày càng tới gần, cô cuống cuồng ngồi dậy, lại bị đôi chân gác ngang trên bụng ấn về vị trí cũ.

Mang Mang vất vả quá, phải chăm sóc Thần Mặc cả đêm như vậy...


Mang Mang, con tới đây một chút. Bác muốn nói chuyện với con.

Bên ngoài phòng bệnh, Nhan Kiến Hùng từ ái nhìn cô.

Thần Mặc mấy ngày nay có chuyện gì bác đều biết cả rồi.
Ông khó xử, tự trách nói,
Cũng tại bác chỉ lo làm việc mà không để ý đến sự thay đổi của nó... Mấy năm trước bác đã tìm đến bác sĩ tâm lý, cũng tìm không ít người để giúp thằng bé cởi bỏ khúc mắc với mẹ nó và Lê Xuyên trong lòng. Nhưng đều không có tác dụng. Cũng chỉ có con...

Thấy mí mắt đang đóng chặt của anh khẽ cử động, Lưu Mang híp mắt, nghi ngờ hỏi,
Anh tỉnh rồi đúng không?

Trả lời câu hỏi của cô vẫn chỉ có tiếng ngáy khò khò ngủ say sưa kia. Cô khẽ lầm bầm hai tiếng, nhìn Nhan Thần Mặc vừa trở mình, quay mặt về phía cô. Cô còn nhớ khi cha mình uống say đều sẽ ngủ đủ một ngày một đêm, vậy có lẽ Nhan Thần Mặc cũng không tỉnh nhanh đến vậy đâu.
Cơn buồn ngủ bỗng ập tới, Lưu Mang nhìn chiếc giường bệnh bị anh chiếm trọn, lại ngó sang chiếc sô pha để không. Cô bĩu môi, ngồi bên giường trợn mắt với Nhan Thần Mặc một cái, rón ra rón rén đẩy anh vào bên trong mấy phân, sau đó liền nằm sấp xuống bên cạnh giường.
Nhan Thần Mặc lật người, giống như đang ngủ say không nghe thấy gì, cuối cùng cũng nhấc cái chân đang đè trên người cô ra, để cô xuống giường.

Mẹ.
Lưu Mang chỉnh trang lại quần áo, đứng ở cửa phòng bệnh, ngượng ngùng ngước mắt nhìn Nhan Kiến Hùng một cái,
Cháu chào bác Nhan.


Ầy, chào cháu!

Lưu Mang yên lặng lắng nghe, không kiềm lòng nổi mà cảm thấy đau lòng cho thời thơ ấu cô đơn tối tăm của Nhan Thần Mặc.

Con cũng biết đấy, hồi học mẫu giáo bọn trẻ sẽ được dạy hát bài ‘Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất’, nhưng Thần Mặc, kí ức của nó về mẹ mình có thể nói là con số không. Thằng bé không hiểu ‘mẹ’ là thứ gì, chỉ có thể nhìn các bạn mình được mẹ âu yếm chăm sóc. Mãi nó cũng không học được bài hát đó, cho dù bị cô giáo đánh đòn cũng nhất định không mở miệng hát. Những năm ấy, nó phải chịu bao nhiêu lời chế giễu chê cười của các bạn...


Lúc thằng bé vô tình biết được chuyện Bùi Vân và Lê Xuyên, nó lại càng khẳng định rằng Tiểu Xuyên là kẻ đầu sỏ đã cướp mẹ nó đi...

Đối mặt với đôi mắt thâm thúy của Nhan Kiến Hùng, Lưu Mang ngượng chín mặt, cúi đầu giấu đi sự xấu hổ của mình.

Chủ tịch, bà chủ Trình, mọi người đều tới rồi đấy à.
Mẹ Trần đi trên hành lang, bước tới chào hỏi. Thấy Lưu Mang bối rối đứng trước cửa, ánh mắt sắc bén của mẹ Trần chỉ cần lướt qua, không cần nói cũng hiểu rõ tình huống hiện tại của ba người này.

Mang Mang, sáng nay bác bảo lão Trần mang quần áo tới đây cho con rồi, bác để ở trong tủ phòng tắm đó, con cũng vất vả cả đêm rồi, đi tắm rửa trước đã. Có các bác ở đây chăm sóc thiếu gia là đủ rồi.
Mẹ Trần cười híp mắt, nói với Lưu Mang.
Nhưng khả năng diễn xuất của anh đã đạt tới cảnh giới có thể giật giải Oscar luôn rồi. Cho dù cô có giải thích thế nào thì mọi người cũng sẽ không tin rằng một người say bí tỉ, đến đứng cũng không vững như anh lại có thế lôi cô lên giường được.
Ha, lần này mẹ già nhà mình cùng bác Nhan lại càng hiểu nhầm hơn về hai người họ rồi.
Cho tới khi cô tắm rửa xong, Nhan Thần Mặc cũng chưa tỉnh lại. Nhìn gương mặt khi ngủ của anh, đến cô cũng có mấy giây nghĩ rằng bản thân đã trách oan cho anh rồi.
Nhan Kiến Hùng đẩy cửa bước vào, thấy Lưu Mang bị con trai mình ôm chặt trên giường đang vùng vẫy, ông lúng túng cười một tiếng rồi kéo Trình Nhu đi ra khỏi phòng.

Này! Này!
Mặc kệ cô có gọi thế nào đi chăng nữa, Nhan Thần Mặc cũng không thèm động đậy chút nào. Nghe thấy tiếng cười nói của mẹ mình và Nhan Kiến Hùng bên ngoài, Lưu Mang cuống quýt véo mũi Nhan Thần Mặc, khiến anh phải há miệng để hô hấp.

Anh cố ý làm thế hả!
Chẳng cần hỏi cũng biết, người này nhất định là thừa dịp mình ngủ say mà bế cô lên giường rồi. Ôi, sao cô lại mắc bẫy của anh tiếp vậy chứ!

Máy sưởi bật suốt đêm khiến cho da mặt có cảm giác khô vô cùng. Tiếng xe y tế đẩy trên hành lang phát ra tiếng lạch cạch.
Lưu Mang híp mắt, nhướng mày, cảm thấy eo mình đang bị vật gì đó đè lên liền quay người lại. Lim dim mở mắt, một khuôn mặt cực kì đẹp trai hiện ra, chỉ cách mặt cô khoảng một xăng ti mét.
Lưu Mang cảm thấy chua xót muốn khóc, khóe miệng chùng xuống, buồn bã hỏi,
Vậy anh trai của Thần Mặc thì sao ạ?


Nhắc tới Nhan Thần Bắc, nụ cười trên mặt Nhan Kiến Hùng lộ rõ sự bất lực.


Thần Bắc không giống nó, Thần Bắc có thể hiểu rõ mọi chuyện. Cũng vì cách nghĩ của nó không giống Thần Mặc, cho nên nó lại càng muốn thân thiết với Tiểu Xuyên và mẹ nó hơn, vì thế Thần Mặc mới càng cảm thấy tổn thương hơn. Hơn hai mươi năm, Thần Bắc là người mà Thần Mặc tin tưởng nhất. Chỉ là sau khi chứng kiến Thần Bắc thân thiết với Tiểu Xuyên, nhận được sự chấp nhận của Bùi Vân. Thần Mặc lại càng thấy tình cảm giữa mình và người anh song sinh cũng bị Lê Xuyên phá hoại... Chỉ là chính nó cũng không nhận ra bản thân đã đi vào ngõ cụt rồi. Thần Bắc đứng ở giữa cũng vô cùng khó xử, nên liền đi Mỹ bồi dưỡng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.