Chương 65: MẸ VỢ ĐẠI NHÂN
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1778 chữ
- 2022-02-04 05:19:48
Nhan Thần Mặc, sao anh lại ở đây?
Lăng Vi thấy Nhan Thần Mặc mặt áo bệnh nhân trên người, quan tâm hỏi han.
Ở cùng một t8ầng, vậy mà đây lại là lần chạm mặt đầu tiên của bọn họ. Nếu không phải Nhan Thần Mặc nằng nặc muốn ra ngoài đi dạo, còn lâu Lưu 3Mang mới chịu đi theo phục vụ anh.
Nhan Thần Mặc không thèm đáp lời, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh nhạt của Lê Xu9yên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý.
Hai anh em Nhan gia xuất hiện một cách thật sự bất ngờ. Anh làm con một trong nhà suốt gần hai mươi năm, đến khi đi nhập học vào đại học không hiểu sao liền bị một tên học trưởng đánh tới nhập viện, lúc này mới biết chuyện bản thân mình còn có hai người anh trai. Mà những chuyện ấy, cha mẹ từ trước tới giờ đều chưa từng nói cho anh biết.
Trong phòng, Lưu Mang ngắm nhìn Nhan Thần Mặc nặng nề nằm trên giường, Ipad trong tay truyền tới âm thanh của trò Ninja Fruit, cô nghĩ trong lòng anh cũng đang vô cùng khó chịu nên tùy ý mở trò chơi này ra để xả giận.
Thấy Nhan Kiến Hùng cùng Trình Nhu trầm mặt như vừa thua thiệt cái gì bước vào, Lưu Mang nghi ngờ nhìn khuôn mặt khổ sở của mẹ mình, mà gương mặt của Nhan Kiến Hùng cũng không dễ nhìn hơn là bao.
Mẹ.
Lưu Mang nhỏ giọng gọi.
Trình Nhu miễn cưỡng mỉm cười, nhìn Nhan Kiến Hùng đang ngồi trên sô pha.
Hai người làm sao vậy, người phụ nữ kia nói gì với hai người thế.
Nhan Thần Mặc trầm giọng gặng hỏi.
Chiếc xe dừng lại ở chiếc cổng sắt màu vàng kim. Đây là lần đầu tiên Trình Nhu tới biệt thự của Nhan gia, bà ngắm nhìn qua loa hai bên, cảm thán mấy lần về thành tựu ngày hôm nay của Nhan Kiến Hùng. Ai mà nghĩ tới người đàn ông bị phá sản, bị người thân bạn bè xa lánh hơn hai mươi năm trước, giờ đây lại có thể vươn mình trở lại chứ.
Ăn cơm ở Nhan gia, Nhan Kiến Hùng lại vô cùng hiểu sự tiết kiệm từ trước tới nay của Trình Nhu, liền phân phó người hầu đổi bữa tối thành một bữa ăn bình thường gia đình thường ngày, nhìn không xa hoa phô trương chút nào. Chiếc bàn gỗ tròn màu nâu đỏ được bày gần mười món ăn, giống y như một bữa liên hoan người thân bạn bè thường ngày.
Mang Mang, món này con thích ăn nhất này. Bác đặc biệt dặn mẹ Trần làm món này đó.
Nhan Kiến Hùng nhìn đĩa sườn chua ngọt, cười với Lưu Mang ngồi bên cạnh Nhan Thần Mặc.
Trình Nhu đỡ Lưu Mang, muốn cô về phòng trước. Bà đi tới trước mặt Lê Xuyên, nhìn chiếc áo khoác vừa vặn trên người của anh, quan tâm hỏi han mấy câu.
Thấy Nhan Thần Mặc đã rời đi, Trình Nhu mới mở miệng nói:
Con đừng chấp nhặt với Thần Mặc, dù sao cũng là anh em với nhau, bao nhiêu năm qua nó sống cũng không được tốt, con thông cảm cho nó nhé...
Lê Xuyên khó chịu gật đầu.
Lướt qua nhật kí điện thoại, gần như đều là gọi cho cô hết. Lúc Lưu Mang nhìn thấy tên của mẹ cô được anh lưu trong danh bạ, cô trợn tròn mắt.
Mẹ vợ đại nhân?
Anh...
Lưu Mang quay đầu nhìn anh.
Tiểu Vân.
Nhan Kiến Hùng đứng chắn trước mặt Bùi Vân.
Bùi Vân nhìn Nhan Kiến Hùng một cái, lại liếc qua Trình Nhu đứng bên cạnh ông, sắc mặt lại càng khó coi hơn. Bà buông cánh tay đang đỡ Lê Xuyên ra, hạ giọng lạnh nhạt nói,
Ông đi ra đây với tôi một chút.
Lưu Mang đứng trên hành lang, cô hiểu rõ ánh mắt hiện tại mà dì Bùi đang nhìn mẹ mình không còn giống như xưa nữa, là ánh mắt mang theo sự ác cảm ghét bỏ. Mẹ cô cũng khó xử bước về phía bà ta, khẽ thở dài một tiếng, mím môi cười cười với Nhan Thần Mặc.
Bố, dì với Mang Mang mấy ngày nay đều chăm sóc con như vậy, tối nay cứ về nhà ăn cơm đi. Dì và Mang Mang cũng tới luôn.
Nhan Thần Mặc ôm máy tính bảng trong tay, một tay kia vơ lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, mời Trình Nhu tới nhà như một tên nhóc.
Thấy Trình Nhu khó xử, Nhan Thần Mặc lại bắt đầu khởi động chế độ không biết xấu hổ, nói,
Nếu dì mà từ chối con thì khách khí quá rồi, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà, đến thăm nhà thông gia tương lai cũng là chuyện đương nhiên mà.
Nghe Nhan Thần Mặc nói vậy, Trình Nhu cùng Nhan Kiến Hùng đều không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nói đi nói lại thì vẫn là chuyện của hai vợ chồng nhà này, tuy là đã ly hôn mấy thập kỉ, nhưng cũng không bao giờ xóa bỏ được sự thật, rằng hai người là vợ chồng.
Lưu Mang thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn Lê Xuyên đang đứng trước cửa thang máy đợi Bùi Vân, ánh mắt anh vẫn rơi trên người cô. Đây cũng là lần đầu tiên cô đứng gần anh Lê Xuyên đến vậy, nhưng lại không chào hỏi lấy một tiếng. Là cô chột dạ, cô thích Nhan Thần Mặc, cô đứng về phe của Nhan Thần Mặc, càng quan trọng hơn, là Nhan Thần Mặc cần cô.
Bốn người không nói một lời, Lăng Vi đôi lúc lại nói mấy câu muốn phá vỡ bầu không khí khó xử, nhưng Nhan Thần Mặc lại không thèm nể mặt chút nào, còn không thèm liếc nhìn Lăng Vi lấy một cái.
Nhan Kiến Hùng lặng người một lát, ngập ngừng nói,
Không có gì, mẹ con cũng chỉ là vì việc con làm mà tức giận thôi.
Đây là chuyện có thể lường trước được, nhưng nếu thật sự là vậy, mặt mẹ cô sẽ không khổ sở đến vậy. Lưu Mang quan sát Trình Nhu, lo lắng nhìn bà.
Căn phòng lại chìm vào sự lặng ngắt như tờ.
Em định làm gì?
Kiểm tra tung tích.
Lưu Mang nhai miếng sườn, nhướng mày, nhẹ giọng nói,
Mấy hôm lạnh nhạt với anh, ai mà biết được liệu anh có tới mấy chỗ trêu hoa ghẹo nguyệt cho đỡ cô đơn không chứ.
Khẩu vị của cô rất tốt, còn có thể cùng ăn cơm với anh, lại còn trêu ghẹo anh nữa. Khóe môi Nhan Thần Mặc nhếch lên, thẳng thắn vô tư giao nộp điện thoại của mình cho cô.
Cái thằng bé này...
Lưu Mang ngượng đỏ cả mặt, cứ ngây ngốc chăm chú nhìn Nhan Thần Mặc vừa quay đầu lại nhìn cô. Cô dường như đã hiểu tại sao cô lại đi thích phải một tên ác ma thay đổi xoành xoạch lại khó đối phó thế này rồi. Có lẽ là do hai người bọn cô có cùng chung chí hướng đây mà.
Sự cô đơn trong nội tâm của Nhan Thần Mặc, cô cũng có. Từ nhỏ anh đã không được mẹ yêu thương, mà cô nửa đường lại mất đi tình yêu vốn đang nhận được của cha. Lớn lên trong gia đình không trọn vẹn, tính cách của hai người đều tổn tại sự khuyết thiếu. Trước mặt người thân bạn bè thân thiết, họ luôn tỏ ra thoải mái, tự do tự tại, không quan tâm gì đến hình tượng, cho dù thái độ nóng hay lạnh cũng không so đo suy tính thiệt hơn. Nhưng khi ở trước mặt những người khác, họ lại sẽ cẩn thận từng li từng tí, không biết dùng bao nhiêu lớp mặt nạ để bảo vệ bản thân. Giống như anh Lê Xuyên...
Nhan Thần Mặc bực bội quăng chiếc máy tính bảng xuống chăn, vang lên một tiếng
bộp
.
Con muốn xuất viện!
Giọng nói cùa anh có chút nôn nóng, giống như bản thân bị người khác ép phải nằm viện không bằng. Lưu Mang lại vô cùng đau lòng cho cái màn hình của chiếc máy tính bảng, thấy khi Nhan Thần Mặc cầm máy tính bảng lên, màn hình vẫn bình yên vô sự như cũ, cô mới yên tâm thở ra một hơi.
Lưu Mang cũng không hề làm khách, liền gắp luôn một miếng. Nếu cô đã muốn sau này cũng ở bên cạnh Nhan Thần Mặc, đương nhiên không thể thận trọng kín kẽ quá mức.
Nhan Thần Mặc thấy cô vui vẻ ăn, liền cầm cả đĩa đặt trước mặt cô, lại làm cô có chút mất tự nhiên.
Hai người già đang nói chuyện về mười năm trước, mà cô, dùng thân phận bạn gái, chìa tay ra đòi điện thoại của anh.
Nhan Thần Mặc cười to ha ha hai tiếng,
Bọn mình không phải đã được đính ước từ hai mươi năm trước rồi sao, sớm hay muộn thì cũng phải gọi, giống nhau hết mà.
Giọng nói của anh được đè xuống vô cùng nhỏ nhẹ, đắc ý nhìn cô như đang nhìn một món ăn trên bàn.
Lưu Mang trợn trắng mắt với anh, tầm mắt dừng lại ở thời gian gọi điện.
Dì.
Lưu Mang lí nhí chào Bùi Vân.
Bùi Vân liếc nhìn cô một cái, kh6ông muốn tiếp tục nhìn đến hai người trước mặt, liền đỡ Lê Xuyên đi về phía thang máy.
Nhưng khi vừa nhìn thấy Nhan Kiến 5Hùng cùng Trình Nhu vừa nói vừa cười đi ra khỏi thang máy, sắc mặt của Bùi Vân liền thay đổi. Gương mặt được trang điểm tinh xảo đẹp đẽ lập tức trầm xuống.
Cuộc gọi này chính là cuộc gọi anh gọi cho mẹ cô lúc say. Mẹ cô lúc đó còn bảo là anh uống say gọi nhầm số, nhưng nhìn dòng bên dưới, thấy mười giây trước anh còn gọi điện vào số của cô, Lưu Mang híp mắt, cười đểu
hê hê
hai tiếng.
Gọi nhầm số ở đâu ra chứ, người này rõ ràng là gọi cho cô trước không được mới chuyển sang gọi cho mẹ cô. Còn về mục đích, đương nhiên là để giả vờ đáng thương tranh thủ sự đồng tình rồi, lợi dụng cơ hội khiến mẹ cô trở thành người hòa giải, rồi lừa cô tới bệnh viện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.