Chương 68: XƯỞNG PHÂN PHỐI


Vừa rồi lúc cô mua anh còn ra vẻ ghét bỏ, nói cái gì mà mấy đồ nướng vỉa hè này đều làm từ thịt thiu, sau đó chiên qua trong dầu là giấu được mùi h8ôi rồi.

Nhan Thần Mặc nhai kĩ nếm vị ngon trong miệng, nói,
Nếu không nhờ anh giúp em giải quyết đống này, em về nhà thế nào cũng đau bụn3g cho mà xem.


Cô nói muốn ra ngoài ăn với anh, hóa ra lại là muốn anh đi tới phố cổ ăn vặt cùng cô, nhìn tăm tre và vỏ đồ ăn đầy đường, a9nh lại dạy dỗ lại cô,
Lần sau đừng đến mấy chỗ đầy rác thế này nữa, ăn vào mà đau bụng thì không đáng chút nào.


Hay là phụ cấp thêm cho họ một chút, dù sao cũng để họ đỡ bức xúc hơn.
Nhan Kiến Hùng thỏa hiệp.
Nhan Thần Mặc không đồng ý, nói,
Giữa năm nay công ty đã tăng tiền lương cho bọn họ rồi, lần này không thể chiều theo ý những người này được.
Anh nhặt đậu phộng lên cho vào miệng,
Mức lương của công ty mình cho loại lao động bình thường này cũng không phải thấp so với chỗ khác, công ty cũng cho công nhân hưởng khá đầy đủ phúc lợi đãi ngộ, con không tin là bọn họ sẽ bỏ việc thật sự.

Việc lắp ráp đơn giản trên dây chuyền thế này đến học sinh trung học còn có thể làm được, nhiều nhà máy khác còn bóc lột sức lao động của công nhân hơn thế, còn không cho phép công nhân được nghỉ lễ, đã vậy, công nhân làm việc trong kì nghỉ còn không được tính gấp ba lần lương như bình thường mà chỉ được tính theo giờ thôi. Nếu đi so sánh với các nhà máy của Nhan gia thì rõ ràng ở đây nhân đạo hơn nhiều. Một tháng được nghỉ năm ngày, làm thêm giờ được nhận gấp hai lần số lương, lại được nghỉ đủ số ngày lễ tết theo đúng quy định.

Em nghĩ rằng bố anh chắc chắn đã từng ăn thứ này rồi, người đã từng chịu khổ cực thế nào cũng phải tiếp xúc với mấy thứ đồ ăn vỉa hè rồi.
Lưu Mang hít một hơi, nói,
Nếu anh muốn ăn thì cũng không cần phải kiếm cớ đâu, em hiểu mà.

Đầu lông mày Nhan Thần Mặc khẽ nhíu, giống như không đồng ý với lời cô vừa nói chút nào, chần chừ một hồi, lại cắn thêm một xiên,
Cho em này, đền cho em xiên mực vừa rồi.

Thôi được rồi, đây chính là bạn trai của cô đấy, lúc thì lạnh lùng, lúc thì ra vẻ đẹp trai, lúc thì lại dính người như đứa trẻ con vậy, nhưng cô lại thích anh như thế, càng ngày càng thích hơn.

Phải, mấy ngày nay sản lượng trong xưởng đều không theo kịp được tiến độ, nếu không phải có vấn đề khi kiểm tra số lượng sản phẩm thì lại là đóng gói sai sản phẩm, làm mất bao nhiêu thời gian. Lại sắp đến kì hạn giao hàng rồi, chủ tịch có thể không phiền lòng sao.

Nhan Kiến Hùng từ trước đến nay đều tự lực cánh sinh, dù công xưởng ở xa thế nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ tới tận nơi hỏi rõ ràng mọi chuyện. Kể cả khi những dây chuyền sản xuất đó có người đứng ra chịu trách nhiệm, thì ông cũng muốn tất cả nhân viên ở đó đều phải báo cáo đầy đủ lập tức.
Nhan Thần Mặc nhẹ giọng đáp một tiếng,
Cháu biết rồi.


Bác Nhan, bác ăn trước đi đã, tinh thần phải tốt thì mới giải quyết được công việc chứ.

Nhan Kiến Hùng nở nụ cười hiền từ, hỏi han cô mấy câu về chuyện công việc, nghe Lưu Mang nói bản thân đã quen thuộc hoàn toàn với công việc, ông mới yên tâm gật gật đầu, nói,
Trình độ nghiệp vụ của Lý Tư Vân trong phòng kinh doanh cũng có thể coi là thứ nhất thứ hai trong công ty, có cô ta hướng dẫn con thì bác cũng yên tâm.

Lưu Mang ngây ngô cười, ngồi bên cạnh nói chuyện cùng với Nhan Kiến Hùng, người đang khoác bộ đồ giản dị trên người. Nhan Thần Mặc thỉnh thoảng lại hỏi tới tình hình của một số nhà máy cùng các biện pháp đối phó. Lưu Mang lờ mờ hiểu được việc tới những ngày cuối năm như bây giờ, có một số công nhân lại sẽ đòi được tăng lương hoặc đòi hỏi được phụ cấp thêm. Mọi người đều nhao nhao đòi sang năm sẽ chuyển sang công ty khác làm, dù sao cũng là lao động chân tay, tới đâu cũng có thể làm việc được.
Bước vào phòng ăn, trong không khí có hương rượu nhè nhẹ. Nhan Kiến Hùng ngồi một mình bên bàn ăn, tự rót rượu, lẳng lặng nhai đậu phộng.

Bác Nhan cũng chưa ăn tối luôn ạ?
Lưu Mang hỏi.

Hai đứa không ở nhà, chủ tịch cũng chỉ ăn qua loa cho xong thôi. Bác còn đang chuẩn bị cho ông ấy chút đồ để ăn đêm đây.
Tiếng mẹ Trần lẩm bẩm từ trong nhà bếp,
Các con về rồi thì ngồi ăn với ông ấy một lát đi.

Lưu Mang nhìn bóng người ngồi dưới ngọn đèn sáng, bộ quần áo nhăn nhúm ông mặc trên người không hề giống lãnh đạo của một công ty lớn chút nào, mà lại giống như người cha già trong một gia đình bình thường, những sợi tóc sau gáy đều bạc hết vì những thăng trầm trong cuộc sống.
Cũng không biết Nhan Thần Mặc đã nói gì mà Nhan Kiến Hùng cười to hai tiếng, vỗ vỗ cánh tay con trai mình rồi uống một ngụm nhỏ rượu Nhị Oa Đầu. Trên chiếc bàn ăn tinh xảo chỉ có một chai rượu Nhị Oa Đầu chưa tới mười tệ cùng đĩa đậu phộng, dường như hai chữ
giàu có
không còn chút liên quan gì tới hai cha con nhà này nữa.
Lưu Mang bưng nồi mì vừa nấu xong, cẩn thận bước tới.

Ông chủ, cho tôi thêm mấy xiên mực.

Lưu Mang đứng bên đường, nhìn Nhan Thần Mặc đi tới quán ăn vỉa hè đợi vỉ thịt nướng, cô nhíu lông mày nhìn bóng lưng của anh. Nhan Thần Mặc quay đầu, cười cười với cô, một lúc sau đã cầm cả bó mực trên tay quay lại.

Vị cũng không tệ, mua một ít mang về cho bố anh nếm thử.
Vừa nói dứt lời, Nhan Thần Mặc đã xử lý xong một xiên. Lưu Mang thầm nghĩ, có lẽ còn chưa về được đến nhà anh đã ăn sạch chỗ này rồi ấy chứ.

Ài, bác Nhan à. Dạo này nhà máy bị thiếu người làm ạ?
Lưu Mang nghĩ một chút, nói,
Lúc trước cháu nghe các bạn nói là có đối tượng được hướng đến của một số chỗ môi giới việc làm thêm cho các nhà máy công xưởng đều là sinh viên hết, chi phí thấp, mà các sinh viên cũng muốn làm, hay là chúng ta thử tìm đến bọn họ xem sao.


Môi giới đều là những con quỷ hút máu, bác cũng đã nghĩ về chuyện này rồi.
Nhan Kiến Hùng nói,
Lương công nhân bên mình đề ra là mười lăm tệ một giờ, đến tay mấy đứa sinh viên cũng chỉ còn mười tệ thôi. Những đứa bé chưa từng chịu khổ sao chịu được việc phải lao động tới mười hai tiếng mỗi ngày chứ.


Hay là chúng ta áp dụng làm theo ca, mỗi nhóm sinh viên làm tám tiếng ca sáng, những người không có nhiều thời gian thì có thể làm bốn tiếng ca tối.
Lưu Mang đề nghị.
Lưu Mang liếc mắt nhìn a6nh một cái, chế nhạo lại,
Anh nói cứ như chưa ăn gì ý nhỉ. Anh yên tâm đi, thân thể em không có quý giá như anh, từ bé đã ăn cái này, thân thể sớ5m đã bách độc bất xâm rồi.

Lưu Mang đi tới thùng rác, vứt que xiên trong tay vào trong, đang định đổi tay ăn nốt que mực xiên còn lại thì bị anh cướp đi mất.
Nhan Thần Mặc vẫn luôn thích làm mấy việc tự vả mặt như vậy, một giây trước vừa mới dặn cô không được ăn nhiều thứ này, một giây sau chính mình cũng đã ăn luôn rồi, lại còn là kiểu ăn không dừng lại được nữa chứ.
Trong khu biệt thự yên tĩnh, mùi cay của thịt nướng tỏa khắp con đường. Chú Trần vừa mở cửa ra đón đã ngửi thấy mùi từ đằng xa.

Đồ nướng vỉ sắt à? Chủ tịch đang muốn uống chút rượu, còn đang buồn phiền vì không có đồ để nhắm cùng đấy.

Nhan Thần Mặc đưa túi đồ ăn qua, hỏi:
Bố cháu còn chưa nghỉ ngơi sao.

Nhan Kiến Hùng thấy cô để tâm tới chuyện này như vậy, khẽ cười hai tiếng. Những chuyện này sao ông có thể chưa nghĩ tới chứ, chỉ là còn phân vân một chút về hiệu quả lao động của sinh viên hiện giờ mà thôi.


Ừ, các con cũng không cần bận tâm nhiều tới mấy chuyện này đâu. Người phụ trách nhà máy rồi sẽ phải nghĩ ra cách để giao hàng đúng hạn thôi, hai đơn hàng cuối năm này đều là những đơn hàng lớn, nếu làm hỏng việc thật thì tới bát cơm của họ cũng không giữ nổi đâu.


Lưu Mang nghe ông nói, cầm chiếc bát sứ lên, khịt khịt mũi, thử nếm món mì mẹ Trần vừa mới làm. Những món ăn mẹ Trần nấu vô cùng phong phú lại ngon miệng, khiến cô mới ở Nhan gia mấy ngày thôi mà đã béo hơn rồi.


Đúng rồi, bác Nhan à,
Lưu Mang có chút khó xử nhìn Nhan Kiến Hùng,
con muốn đến nhà máy làm việc từ vị trí thấp nhất có được không ạ.
Nghĩ tới câu nói không muốn nhìn thấy cô mà hôm nay Lý Tư Vân nói trong nhà vệ sinh, cô lại nghĩ xem liệu có nên chủ động xin được điều đi không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.