Chương 69: NỖI LO LẮNG CỦA ANH


Phía ngoài phòng ăn, bước chân nặng nề của Nhan Kiến Hùng đi xa dần. Ông chỉ thông báo một tiếng, cũng không nói thêm gì v8ề điều này, thậm chỉ còn không dặn dò Nhan Thần Mặc điều gì nữa. Rõ ràng là ông vẫn vô cùng quan tâm tới cảm nhận của đứa3 con trai nhỏ này, quan tâm chiều chuộng anh một cách thái quá. Cũng vì vậy mà cho tới khi con trai lớn bỏ nhà đi xa, ông9 cũng chỉ biết nhìn theo, cũng vì điều này mà Nhan Thần Mặc mới coi trời bằng vung như bây giờ.


Mẹ Trần, Thần Mặ6c rốt cuộc ghét Nhan Thần Bắc đến mức nào vậy.
Lưu Mang hỏi.

Mẹ Trần bật máy rửa bát lên, nở một nụ cười bất lực5,
Toàn là giận dỗi trẻ con thôi, thiếu gia Thần Bắc sau khi biết Lê Xuyên bị đánh vào ngày đầu nhập học thì lại rất thân với cậu ấy. Thiếu gia Thần Mặc đương nhiên sẽ thấy không vui, liền ép đại thiếu gia phải chọn giữa một trong hai người.

Tiếng máy rửa chén kêu lên từng hồi, mẹ Trần lau hết những vệt nước ở trên bàn,
Con cũng biết rằng Thần Mặc dù gì cũng là một đứa em trai, từ nhỏ đã được nuông chiều mà sinh kiêu ngạo rồi. Mặc dù cậu ấy rất thân thiết với những người làm như bác, nhưng không phải là ai cậu ấy cũng đối xử như vậy. Điểm khác biệt lớn nhất của đại thiếu gia và cậu ấy có lẽ chính là việc đại thiếu gia có thể đối xử tốt với tất cả mọi người, cho dù đó là những công nhân làm tại nhà máy đi chăng nữa thì cậu ấy cũng sẽ không tỏ ra bản thân là một quý công tử nhà giàu chút nào.

Điểm này thì Lưu Mang hiểu rõ, Nhan Thần Mặc đối xử với mọi người không ai giống với ai. Lần đầu tiên gặp anh ấy, dáng vẻ huênh hoang tự đắc, vênh váo hung hăng chính là điều làm cô nhớ tới tận bây giờ. Chặn Lê Xuyên ở đình nghỉ mát, dáng vẻ hạnh họe Lê Xuyên nhìn trông chẳng thân thiện chút nào. Nghe mẹ Trần nói về Nhan Thần Bắc, cô dường như có thể tưởng tượng ra một người có tính cách khác trong khi mang gương mặt y hệt với Nhan Thần Mặc, có lẽ là giống Lê Xuyên hơn.
Phòng khách trống trải, chỉ còn lại hai ngọn đèn nhỏ đủ để chiếu sáng ở phía cầu thang. Lưu Mang đứng trên cầu thang mờ ảo, nhìn sang phòng ngủ của Nhan Thần Mặc một lúc rồi nhanh chóng trở lại phía phòng ngủ của mình.
Nhan Thần Mặc hơi dịch người, cởi giày ra, giơ hai tay về phía Lưu Mang, lạnh lùng nói,
Tới đây.

Lưu Mang quét mắt nhìn Nhan Thần Mặc, thấy anh có vẻ không có hành động gì tiếp theo mới cảnh giác nhìn anh, bước tới mấy bước.
Động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn, lập tức ngồi bật dậy, vươn tay ra bắt lấy cô ôm vào lòng. Cơ thể cô cứng ngắc như cột xi măng nằm ngang trên bụng anh.

Có phải sống chung với anh và nói chuyện với anh đều rất khó không?
Nhan Thần Mặc khép mắt lại, nói hết khuyết điểm của mình ra,
Vừa bá đạo lại còn ích kỉ...

Lưu Mang rũ mi nhìn anh đang cố gắng kể hết những tật xấu của mình, cô nhướng mày hài lòng nói một câu,
Anh biết là tốt rồi.

Đôi mắt hoa đào đang nheo lại lập tức mở ra, trợn tròn mắt nhìn cô,
Em cũng thấy như thế à?

Thấy gương mặt của anh biến sắc, lòng thương của người mẹ trong Lưu Mang bỗng trỗi dậy, ngón trỏ khẽ vuốt đỉnh lông mày của anh, mỉm cười,
Có chút bá đạo thật, nhưng mà...
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh, thẹn thùng cười nhẹ,
Em thích thế.

Lưu Mang rất ít khi tỏ tình trực tiếp như vậy với anh, những ngày gần đây đều là anh đi cuốn lấy cô, nhìn chằm chằm vào cô, chỉ lo sợ cô sẽ rời khỏi mình. Nghe thấy ba chữ này, hơi thở bình ổn của Nhan Thần Mặc bỗng trở nên gấp gáp, nhìn chằm chằm vào cô một cách ham muốn, đôi mắt tỏa ra sự nguy hiểm khẽ híp lại. Cô làm vậy có coi là đang quyến rũ anh không thế hả!
Vào khoảnh khắc anh lật người đè lên mình, Lưu Mang nhanh nhẹn lăn một vòng xuống giường, đau đớn ôm lấy cánh tay, kêu lên một tiếng,
Á!

Cô chỉ đoán vậy thôi, lại thấy Nhan Thần Mặc im lặng thừa nhận, cô cũng lặng người một lúc. Cô chưa từng gặp Nhan Thần Bắc, ấn tượng với người này cũng chỉ dừng lại ở những lời kể của người khác. Ngay cả khi người này có đẹp trai y như Nhan Thần Mặc đi chăng nữa, thì cũng chỉ là người lạ với cô mà thôi.
Nhan Thần Mặc trượt người xuống, duỗi thẳng người trên giường cô, hai tay vắt chéo sau đầu, hỏi,
Có phải anh rất tồi không?


Hả?
Lưu Mang ngạc nhiên khi thấy anh tự nhận thức được về bản thân.

Em đang đề phòng sợ bị anh ăn mất hả?
Nhan Thần Mặc hài hước hỏi.

Không có.
Lưu Mang chống tay ngồi dậy, ngước mắt nhìn anh, hỏi lại,
Anh tìm em có chuyện gì thế?
Hai người họ có thể nói chuyện qua wechat, có thể ngồi với nhau ở vườn hoa hoặc phòng khách, chứ nửa đêm nửa hôm lại đi chui vào phòng cô thì thật sự không ổn chút nào.

Không có chuyện thì không thể tìm em sao?
Nhan Thần Mặc hỏi ngược lại. Thấy cô bất lực thỏa hiệp ngồi bên cạnh mình thở dài một tiếng, anh vươn năm ngón tay ra áp lên má cô, khiến trán cô dính chặt vào nơi lông mày của mình.

Không biết ngại.
Lưu Mang nhỏ giọng càu nhàu,
Ai là vợ của anh chứ!?

Chưa có cầu hôn, chưa có đính hôn, chưa có kết hôn, cũng chưa đăng ký kết hôn luôn. Người ta không có ba điều còn chấp nhận được, người này có đủ cả bốn mà còn đòi lấy vợ. Hừ, cứ mơ tiếp đi!
Lưu Mang đứng cách anh tầm một mét,
Nửa đêm đến kiếm em có chuyện gì thế.


Đây là nhà anh, đừng nghĩ đây là thế giới riêng của em chứ.
Nhan Thần Mặc có chút đắc ý nói.
Lưu Mang ngước mắt lên, trợn trắng mắt với anh, đương nhiên là cô hiểu, nếu không thì anh đã sớm bị cô đạp thẳng ra ngoài rồi.
Gương mặt Nhan Thần Mặc nặng nề, rõ ràng là đang có tâm trạng. Lưu Mang chu miệng, hơi không vui hỏi anh,
Anh nói đi, có phải là do Nhan Thần Bắc sắp trở lại không?

Cánh cửa đóng sầm lại một tiếng, Lưu Mang bật đèn lên. Ánh sáng rực rỡ chiếu lên giường, một bóng người thon dài nằm ở đó, trầm mặt nhìn cô.

Tại sao anh lại ở đây hả!
Lưu Mang vừa ngạc nhiên vừa hoảng loạn, chậm rãi đi về phía anh.

Sao anh lại không được vào phòng của vợ mình chứ.
Đôi giày công sở sáng bóng được đặt ở đầu giường, lắc lư trái phải.
Từ nãy tới giờ cô vẫn nằm trên mép giường, không muốn mình bị ngã quá thảm hại.

Nhan Thần Mặc chống người dậy, cười khổ nhìn cô, nhỏ giọng nói một câu
Đáng đời em.
, anh như gột sạch tội lỗi của mình,
Anh tạm thời không có hứng thú gì với bộ ngực như sân bay của em đâu.


Lưu Mang khó khăn ngồi dậy, xoa xoa khuỷu tay, nhìn gương mặt không để ý gì mà gối đầu lên chiếc gối của mình. Trong lòng cô thầm gào thét. Đúng là được voi đòi tiên, nếu không phải cô trốn nhanh thì chỉ sợ đã bị anh xâm hại rồi.

Cô đứng bên giường, rũ mi nhìn dáng vẻ uể oải của Nhan Thần Mặc, bực mình hỏi,
Rốt cuộc là anh có chuyện gì mà không để mai mới nói được, cứ nhất quyết vào phòng em thế. Không lẽ chỉ để chứng minh với em rằng tính nết anh xấu vô cùng à.


Kể từ lúc anh bắt đầu kể lể trách móc chính bản thân mình, Lưu Mang liền hiểu người này đang muốn nói gì. Có lẽ là anh bị cảm giác khủng hoảng này theo đuổi. Trong mắt người khác, Nhan Thần Bắc là người có nhân duyên tốt tới mức không lời nào diễn tả được, nguyện ý thân thiết với tất cả mọi người, không giống một người không tự cao tự đại như Lê Xuyên chỉ thích yên tĩnh một mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.