Chương 70: MẤT HẾT TIẾT THÁO


Nhan Thần Mặc liếc qua bọn họ, nhướng mày nhìn Lưu Mang, nâng giọng nói,
Anh không ngờ là em còn có hứng thú với chuyện thế này đấy.


Lư8u Mang ngước mắt nhìn anh một cái, hừ nhẹ,
Không phải anh nói đưa em tới nhà máy xong là sẽ trở về sao, sao giờ vẫn còn ở đây vậy. Chẳng lẽ đại3 thiếu gia đây còn đang đợi quản lý nhà máy đến yết kiến mình sao?


Vừa nhắc tới quản lý, hai người đã nghe thấy tiếng cười nịnh bợ như 9của một tên tay sai từ đằng sau,
Thiếu gia Thần Mặc, sao cậu lại tới đây?

Bỗng nhiên, có một tiếng hét đau đớn của một người phụ nữ truyền tới từ một dây chuyền, mọi người lập tức nhìn qua. Chỉ thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang hoảng loạn nhìn những bộ quần áo vừa được hoàn thành rơi đầy trên đất, chỗ quần áo còn lại bên trên còn bị lẫn vào những bộ khác.

Ôi trời, sao cô lại không cẩn thận thế.
Tổ trưởng dây chuyền đó trách cứ,
Còn không mau mau nhặt đồ lên, nhẹ tay chút, rõ chưa.

Quản lý thấy thế, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối, bước tới thăm hỏi mấy câu rồi quay đầu cười cười với Nhan Thần Mặc, ra vẻ chuyện vặt nên tha thứ,
Những bộ quần áo này đều là để xuất khẩu sang châu Mỹ, số lượng hàng đặt lớn mà sản lượng lại không theo kịp, mỗi thùng đều đựng hai trăm bộ cho tiện, nhưng lúc vận chuyển thì lại không được ổn cho lắm...

Lưu Mang thích nhất là khu sản xuất trang phục, lúc đến thăm phòng sản phẩm mẫu, cô liền có cảm giác bản thân đang dạo phố mua quần áo. Có mấy bộ cô thích tới nỗi cầm không buông tay, chỉ là kích cỡ lại to tới nỗi cô không kiểm soát nổi.

Em cũng nhìn qua chút đi, em quyết định thực tập ở đây thật à?
Nhan Thần Mặc hỏi.
Lưu Mang khẳng định gật gật đầu. Cô nhìn những bộ quần áo đẹp mắt bên trong cửa kính, nhưng lại chưa được nhìn thấy quy trình làm việc để tạo ra chúng. Nhà xưởng bé mọi người tới thăm tiếp theo vừa khéo là khu may mặc, hứng thú của cô đối với quy trình sản xuất này ngày càng sâu hơn.
Công nhân làm việc trên dây chuyền sản xuất này đều là phụ nữ, nhiệm vụ cũng đơn giản, chỉ là gói đồ, tổ trưởng lại là người đàn ông duy nhất ở đây.
Lưu Mang nhìn những người phụ nữ ở các dây chuyền khác vác thùng đem vào trong kho chứa hàng, cô bất mãn lầm bầm,
Không phải mỗi dây chuyền sản xuất đều có đàn ông sao, sao không để mấy người họ phụ trách việc bê vác vận chuyển hàng hóa.

Gương mặt quản lý cứng lại, cười khan hai tiếng,
Tổ trưởng chịu trách nhiệm giám sát, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp mọi người làm...


Hơ hơ…
Không đợi Lưu Mang mở miệng nói, quản lý nhà máy đã tỏ ý xin lỗi,
Xin tiểu thư Mang Mang đừng để bụng, nhà máy chính là như vậy đấy. Người làm việc ở đây đông, vấn đề vệ sinh đương nhiên không thể tốt như ở tổng công ty được rồi. Hay là cô tới tòa văn phòng, nơi đó tốt hơn ở đây, nhưng cũng xa hơn một chút.

Lưu Mang nhíu chặt chân mày, dáng vẻ phải nhịn tiểu trông vô cùng buồn cười, Nhan Thần Mặc nhìn cô như đang xem kịch, ai bảo cô không giải quyết trước ở văn phòng đi rồi hẵng sang đây. Anh chưa bao giờ vào phòng vệ sinh hết, thấy dáng vẻ thà xách quần cũng không đi tiểu vô cùng khoa trương của Lưu Mang, anh tò mò đi tới phòng vệ sinh nam.

Ấy, thiếu gia Thần Mặc!
Quản lý muốn ngăn cũng không kịp, Nhan Thần Mặc đi mấy bước đã vào nhà vệ sinh nam. Chỉ là lúc bước ra ngoài, sắc mặt của anh không tốt một chút nào, còn chạy ra xa khoảng mười mét, ngồi thụp xuống bồn hoa nôn khan.
Nhan Thần Mặc liếc nhìn ông ta, gương mặt trầm xuống, ra lệnh,
Sau này mấy việc vận chuyển cứ bàn giao cho nam công nhân làm, kiện nào lớn quá thì dùng xe nâng, phải đẩy cao năng suất làm việc cho tôi.


Vâng, được.
Quản lý nhà máy gật đầu liên tục, tới mức chiếc dây chuyền vàng trên cổ cũng đong đưa theo.
Ông ta có vẻ vô cùng rảnh rỗi, còn đưa bọn họ đi thăm từng ngóc ngách của nhà máy, đến kho để hàng cũng lượn một vòng. Nhà máy sản xuất quần áo và nhà máy sản xuất kim khí đều được đặt cùng một nơi ở ngoại ô, phía đông sản xuất quần áo, phía tây sản xuất ra những loại dao quân sự, cờ lê cùng với những công cụ khác mà cô không biết tên.
Thấy Nhan Thần Mặc thỏa hiệp với mình mà đồng ý, Lưu Mang mới nhíu mày, gương mặt ngặt nghèo nhìn anh, hỏi:
Nhà vệ sinh ở đâu vậy?

Thấy quản lý chỉ về một phía, Lưu Mang lập tức khép hai chân lại, chạy nhanh về nơi đó, chỉ là vừa mới bước vào được hai phút, cô đã nhăn nhó đi ra ngoài.

Sao thế?
Nhan Thần Mặc nghi ngờ hỏi.
Nhìn sang hướng âm thanh vang lên, cô chỉ thấy một người đàn6 ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng trên cổ, cười híp mắt đi tới rồi dừng lại ngay trước mặt họ.
Nhan Thần Mặc đánh giá cách ăn mặc 5của ông ta, không có chút cảm tình, nói,
Tôi đưa bạn gái tới đây thực tập, còn phải nhờ ông để ý giúp đỡ cô ấy nhiều chút.
Anh đút hai tay trong túi quần, ưỡn ngực, đưa ra yêu cầu một cách vô cùng đứng đắn,
Chuyện bê vác hàng hóa thì cứ để mấy thanh niên trẻ tuổi làm, sản xuất dây chuyền thì cứ để người già làm, dù sao họ cũng làm quen tay rồi. Để cô ấy làm quen môi trường ở đây một chút rồi cho cô ấy tổng hợp sản lượng hàng ngày của mỗi dây chuyền và tổng số lượng sản phẩm là được.


Vâng vâng.
Quản lý nhà máy liên tục đồng ý.

Ôi ôi!
Quản lý kêu khổ thay cho hai người thanh niên ăn mặc sạch sẽ tươm tấp này,
Nơi này đâu phải là nơi hai vị nên tới, cán bộ của bên quản lý còn chưa bao giờ ‘giải quyết’ ở chỗ này. Trình độ học vấn của công nhân ở đây thấp, chỉ biết vùi đầu làm việc, văn hóa không cao, đi vệ sinh xong không dội nước hoặc vứt giấy vệ sinh bừa bãi là chuyện bình thường. Nhiều người đi vệ sinh chút thôi, thì dù có nhân viên dọn vệ sinh hai lần mỗi ngày cũng không có tác dụng.

Nhớ tới những vật bẩn thỉu dính trên tường cùng những bãi nước bẩn đọng dưới sàn gạch lát, Nhan Thần Mặc lại càng cảm thấy buồn nôn, cho rằng tình trạng bên vệ sinh nữ cũng không khả quan hơn là bao.
Lưu Mang lấy một chai nước khoáng trong túi ra cho Nhan Thần Mặc súc miệng, tỏ ra vô cùng bất lực với việc này. Nơi này giống như khu nhà vệ sinh ở các bến xe dưới quê, khiến cho người khác còn không dám bước vào đến cửa.
Nhan Thần Mặc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, choáng váng nói:
Ông lập tức gọi nhân viên vệ sinh tới dọn sạch tất cả các phòng vệ sinh cho tôi.


Quản lý khó xử,
Nếu yêu cầu làm thêm thì bọn họ sẽ lại đòi tăng lương mất.


Nhan Thần Mặc uống một ngụm nước, gương mặt u ám bất mãn, tức giận nói:
Vậy thì đuổi hết bọn họ đi cho tôi, sẽ có người tới thế chỗ bọn họ.


Hầu như những người tới đây làm việc đều là con cháu trong nhà của các quản lý, cho dù là nhân viên dọn vệ sinh trong nhà máy cũng được hưởng chế độ đãi ngộ theo pháp luật, mà các nhà máy khác cũng chỉ trả lương hai, ba nghìn tệ mỗi tháng, lại còn không có chút đãi ngộ nào.


Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giao xuống dưới ngay.
Quản lý trả lời,
Vậy cậu cứ tự nhiên, nếu có chỗ nào không vừa ý thì cứ tới tìm tôi.



Ừm.
Nhan Thần Mặc đen mặt, ánh mắt âm trầm hơi đờ đẫn, chỉ sợ là đã bị cảnh tượng vừa rồi khiến cho buồn nôn rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.