Chương 72: Sống chung


Mãi tới khi mặt trời lặn rồi anh mới xuất hiện, mà cô cũng sắp ngất đi vì sợ bóng tối rồi.

Cô áp chặt má của mình vào 8lồng ngực ấm áp của anh, bản thân lại không kiềm chế nổi mà rơi lệ.
Lưu Mang nhìn khuôn mặt cười bất lực của Nhan Thần Bắc, cũng ngại ngùng cười cười, nhún nhún vai, ỉu xìu ngồi vào ghế phụ.
Dáng vẻ của cô khi ấy vô cùng đáng yêu, rõ ràng là bản thân không làm gì sai, lại phải dính sát vào bên người Nhan Thần Mặc như một đứa trẻ vừa bị mắng.

Không, không phải.

Nghe nói đây là lần đầu tiên Nhan Thần Bắc về nước trong năm nay, người anh song sinh này lúc đầu cũng bị tính cách khó chịu của Nhan Thần Mặc ép phải ra nước ngoài, bây giờ trở lại rồi, sau này còn gặp nhau nhiều, cứ như vậy mãi cũng không tốt.
Nhan Thần Mặc không đáp lời, nguy hiểm híp mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm Nhan Thần Bắc.

Thôi được rồi.
Lưu Mang cười nói, cô nắm lấy áo khoác của Nhan Thần Mặc, lắc lắc, đôi mắt thành thực nhìn thẳng vào anh,
Nếu không phải có anh trai anh tới thì chắc em còn bị nhốt trong phòng chứa hàng tới giờ mất.

Lưu Mang mơ màng vô tội nói,
Nãy giờ em vẫn bị nhốt trong này mà, điện thoại em để ở văn phòng...
Còn phải nói sao, vì anh cứ liên tục gửi tin nhắn wechat khiến cô bị ảnh hưởng nên cô mới cố ý không đem điện thoại theo lúc làm việc. Ai mà ngờ được lần đầu tiên không mang điện thoại theo đã gặp phải cảnh bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối đen này rồi chứ. Không, là căn phòng lớn tối đen mới đúng, mà lại còn là căn phòng lớn tối đen với mấy chục con ma-nơ-canh nữa.
Lưu Mang giải thích qua chuyện buổi chiều, thấy gương mặt của Nhan Thần Mặc vẫn thối ngất trời như cũ, cô ngước mắt lên, chớp chớp, nói,
Em đói rồi...


Ầy, anh ấy không phải là anh trai của anh sao. Sao không về cùng nhau luôn?


Em muốn đi cùng với anh ta hả?
Anh dừng bước, nhìn Lưu Mang đang sững sờ. Khuôn mặt của Nhan Thần Mặc giống như bảo bối của mình vừa bị ai đó cướp mất, đôi lông mày nhíu chặt, thái độ bức người.

Hai người đang làm cái gì thế hả!

Phòng chứa hàng mẫu bỗng nhiên truyền tới một giọng nói trầm thấp thu hút, mang theo sự khẩn trương và bất mãn. Lưu Mang thình lình ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đang sải bước về phía mình. Cô nhìn gương mặt giống hệt người đang ngồi bên cạnh mình, vui sướng gọi tên anh,
Nhan Thần Mặc!

Cô vội vàng đứng dậy, lập tức cảm thấy có tinh thần hơn. Người có gương mặt thối thế kia mới là Nhan Thần Mặc mà cô biết chứ. Chỉ là người kia vừa đi tới bên cạnh mình liền nắm chặt lấy cổ tay của cô, hùng hùng hổ hổ như đang tuyên bố chủ quyền, nói với Nhan Thần Bắc đang đứng lên,
Anh tới đây từ khi nào thế? Sao lại ở trong này?

Nhan Kiến Hùng sắp xếp tiệc đón gió tẩy trần, bảo anh về nhà trước để tiếp đón khách khứa. Nhan Thần Mặc nhìn đôi mắt lóe sáng của Lưu Mang, khó chịu hỏi,
Sao anh nhắn tin cho em mà em không trả lời? Cũng không thèm nghe điện thoại nữa!
Ánh mắt anh lại rơi lên người Nhan Thần Bắc trông giống hệt mình, nhìn như đang chất vấn liệu giữa bọn họ có gì đó mập mờ không mà cô lại cố tình không nghe điện thoại của anh vậy.

Hu... Anh cũng biết chuyện em sợ tối mà... Chị L3âm lúc đi ra ngoài đã cài cửa lại rồi, em đã nghĩ tối nay sẽ bị nhốt trong này luôn rồi đấy.

Hai bàn tay túm chiếc á9o lông vũ của người kia, nắm chặt thành quyền, cô há miệng thở dốc, tìm kiếm cảm giác an toàn trên người anh. Nương theo ánh 6đèn pin, Lưu Mang ngước mắt nhìn gương mặt mờ mịt kì lạ của Nhan Thần Mặc. Anh hạ hai tay xuống, nhưng lại không ôm lấy cô. Đ5ột nhiên, cô có cảm giác Nhan Thần Mặc đang đứng trước mặt mình giống như một người khác, mà khí chất trầm lặng bình tĩnh này lại vô cùng quen thuộc, rất giống với Lê Xuyên.
Lưu Mang trợn tròn mắt, đờ đẫn nhìn người đàn ông đang bị mình ôm chặt. Gương mặt người này vẫn điềm tĩnh thản nhiên, đôi mắt trong veo như nước, khi cười lên khiến cho người khác có cảm giác điềm tĩnh an ổn. Dù có cho Nhan Thần Mặc luyện mười năm tám năm cũng không chắc sẽ luyện ra được loại cảm giác này.
Lưu Mang hơi rụt tay lại, không nỡ buông ra. Cô bán tín bán nghi ôm lấy cánh tay của người đàn ông, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt giống y đúc khuôn mặt độc nhất vô nhị của Nhan Thần Mặc. Thấy người kia chỉ cách một đoạn đang cười nhẹ với mình, gương mặt của Lưu Mang đỏ bừng, ngượng ngùng buông tay ra.
Hai hàng lông mày đen nhíu lại, anh nặng nề cảnh giác nhìn sang Nhan Thần Bắc đang đứng bên cạnh một cái, nói với Lưu Mang,
Chúng ta về nhà thôi.

Vừa dứt lời, Nhan Thần Mặc liền kéo cô đi ra ngoài. Bước chân rất lớn, tránh xa Nhan Thần Bắc như đang chạy trốn ôn thần.
Lúc bước ra ngoài, Lưu Mang liền nhận định Nhan Thần Bắc chính là ân nhân cứu mạng của mình. Tuy là cô cũng không hiểu Nhan Thần Bắc là người thế nào, nhưng cô sẽ tận lực hết sức nói đỡ giúp anh ta.
Nhan Thần Mặc lạnh lùng nói,
Ai là anh trai anh!
Anh quẳng lại một câu rồi bước thẳng tới chỗ ghế lái,
Sập!
một tiếng, đóng cửa xe lại.

Ngại quá, cô gái, cô nhận nhầm người rồi.
Người kia nói,
Tôi là Nhan Thần Bắc, anh trai của Nhan Thần Mặc.

Nhan Thần Bắc?!
Lưu Mang đứng yên tại chỗ, hơi nghiêng đầu về phía sau nhìn Nhan Thần Bắc đang đi tới chỗ hai người họ. Bước chân của anh ta rất nhẹ nhàng, không giống cách Nhan Thần Mặc dùng sức giẫm đạp lên mặt đường nhựa. Nhan Thần Bắc giống như đã biết trước hai người sẽ đứng lại đợi mình, không nhanh không chậm bước tới, vô cùng thảnh thơi.

Ngồi cùng một xe về đi, lúc nãy anh đi taxi tới đây.
Nhan Thần Bắc bình thản nói.
Thấy cửa xe của ghế phụ cũng đã đóng lại mà xe vẫn chưa khởi động, khóe môi của Nhan Thần Bắc nhẹ nhàng nhếch lên. Đứa em trai này chỉ có anh ta là hiểu nhất, tính khí khó chịu muốn chết, ra vẻ là muốn vứt người anh này lại bên đường, lại vẫn dừng xe ở đấy đợi anh ta ngồi vào hàng ghế sau. Mà cô bạn gái này, Nhan Thần Bắc nhìn Lưu Mang ngồi trên ghế phụ ngốc nghếch thắt dây an toàn, anh ta cố ý hỏi,
Em là đồng nghiệp của Thần Mặc hả?


Lưu Mang nghiêng đầu nhìn anh ta, trả lời,
Là học muội của anh ấy ạ, em là sinh viên năm nhất...


Không để Lưu Mang líu ra líu ríu giới thiệu mình xong, Nhan Thần Mặc đã giơ tay lên, xoay đầu cô về phía trước, không để cô nhìn tới Nhan Thần Bắc đang ngồi phía sau nữa. Giọng nói anh lạnh lùng lại bá đạo, tuyên bố,
Bọn em là người yêu.
Anh ngước mắt nhìn vào bóng Nhan Thần Bắc trên gương chiếu hậu, bổ sung thêm,
Hiện giờ Mang Mang và em đang sống chung ở nhà mình, bố cũng đồng ý rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.