Chương 73: Ra ngoài ở



Không, không có gì ạ.
Lưu Mang xua xua tay, nói.

Mang Mang? Mới lần đầu gặp mặt đã ôm ôm ấp ấp, quen biết chưa tới mườ8i lăm phút đã xưng hô mập mờ thế rồi. Nhan Thần Mặc nheo mắt nhìn gương chiếu hậu, nhếch mép, ghét bỏ nói,
Hai người thân thiế3t với nhau từ bao giờ thế, đến tên thân mật cũng gọi luôn rồi.

Nhan Thần Mặc không vui đáp,
Tan làm cả tiếng đồng hồ, kể cả có là rùa thì cũng phải bò tới nhà rồi. Ai mà biết được em có bị tên nào lừa gạt không, anh liền nhờ bảo vệ kiểm tra lại những người quét thẻ hết ca, mới biết em vẫn còn ở công ty.


Ừm.
Nhan Thần Bắc tiếp lời,
Đơn đặt hàng quần áo của một khách hàng ở Mỹ cần gấp nên anh mới qua kho hàng kiểm tra lại trước. Vừa mới tới nhà máy thì đã thấy có mấy người bảo vệ đang tìm người trong đó. Anh còn nghĩ là xảy ra chuyện gì rồi chứ.

Mà đối với việc này, Nhan Thần Bắc cũng đã luyện nhiều thành thói quen, tranh thủ lúc Nhan Thần Mặc nói chen vào, thỉnh thoảng nói chuyện với anh mấy câu.

Bữa tiệc tối nay phải cảm ơn em rồi.
Nhan Thần Bắc khách khí cảm ơn,
Tiểu Xuyên biết hôm nay anh về nước, một chút nữa tiện đường thì đi qua đón nó luôn, ba anh em chúng ta tụ họp một tối.

Nhan Thần Mặc lái xe vô cùng vững vàng, mỗi khi Lưu Mang hỏi tới cuộc sống của Nhan Thần Bắc ở Mỹ, anh sẽ lại chêm vào hai câu, không cho Nhan Thần Bắc trả lời hết câu, rất giống như đang cố ý gây chuyện.
Lưu Mang ngại ngùng ngừng lại, không hỏi thêm gì nữa, cô chưa ra nước ngoài bao giờ nên đương nhiên sẽ vô cùng tò mò với những điều đó.
Đừng nói tới việc bỏ lỡ bữa tiệc tối nay, chỉ cần nghe tới việc anh định đêm nay không về nhà thôi, cô cũng nhất quyết không đồng ý.
Lưu Mang thu lại gương mặt lo lắng vì sắp bị ăn sạch, bất an nói,
Nhưng hôm nay mẹ em cũng tới đó. Đã bỏ anh trai anh lại giữa đường như vậy, hai chúng ta lại còn cùng nhau vắng mặt nữa, chuyện này không tốt lắm đâu.


Từ lúc em mới sinh ra đã thích ăn xoài rồi, nên mẹ em liền lấy tên đó đặt làm tên luôn. Tới sau này em vẫn thích ăn quả đó...

Biểu cảm trên mặt Nhan Thần Bắc rất bình tĩnh, không ngạc nhiên như tưởng tượng của hai người họ, giống như sớm đã biết từ trước rồi vậy.
Lúc đầu cô thật sự sợ muốn chết luôn rồi, nên giây phút nhìn thấy y mới vô cùng hưng phấn. Cô còn tưởng người ấy là Nhan Thần Mặc, nhưng hóa ra lại không phải...

Ồ.
Nhan Thần Mặc lạnh lùng đáp lời.

Ây... Trước đây anh đâu có hỏi em chuyện này đâu.
Lưu Mang cực kì vô tội, có chút bực mình phùng má, nhìn Nhan Thần Mặc.
Qua một lúc, cô mới hừ nhẹ một tiếng, hỏi,
Phải rồi, không phải anh đã về nhà rồi sao, sao lại quay lại đây?

Vừa nhắc tới Lê Xuyên, sắc mặt của Nhan Thần Mặc lại càng trở nên khó coi hơn. Nói cho cùng, anh và Nhan Thần Bắc cũng là anh em cùng cha cùng mẹ, hai người ở bên cạnh nhau suốt hơn hai mươi năm mà không có chút hiềm khích nào, cho dù có chút mâu thuẫn cũng chỉ là do một mình anh tự dồn mình vào ngõ cụt, nói nói cười cười một chút là có thể ứng phó được. Nhưng đối với Lê Xuyên...
Chiếc xe bỗng dừng lại bên đường, phát ra tiếng phanh gấp, Lưu Mang không khống chế được mà lao người về phía trước, gương mặt thanh tú tuấn mỹ của Nhan Thần Bắc cũng đã dính lên mặt sau ghế lái của Nhan Thần Mặc.

Xuống xe!
Giọng nói như thể đang nói chuyện với kẻ thù, nặng nề lạnh lẽo.
Cuối cùng nụ cười trên mặt của Nhan Thần Bắc cũng biến mất, lộ ra vẻ mặt ưu sầu giống hệt như Lê Xuyên. Trên mặt anh ta còn mang theo chút đau buồn nhàn nhạt khiến cho người khác đau lòng.
Thôi được rồi! Hũ giấm của tên này lại đổ ra nữa rồi, l9ý do đổ giấm thì lại chẳng ai hiểu nổi. Lưu Mang im lặng không nói gì, không muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Mà Nhan Thần Bắc6 lại vô cùng hùa theo, nói thêm mấy câu, dỗ cho Nhan Thần Mặc đắc ý,
Nói gì đi nữa thì Mang Mang cũng là bạn gái em, là em dâu5 của anh mà, không lẽ anh còn phải gọi hẳn tên của em ấy ra sao?
Nói tới đây, y cũng không quên hỏi thêm một câu,
Phải rồi, tên đầy đủ của Mang Mang là...

Lưu Mang nhất thời không biết nên nói gì. Nếu hùa theo Nhan Thần Bắc bảo anh tiện đường đi đón Lê Xuyên, có khi Nhan Thần Mặc còn giận sang cả cô mất. Cô cho rằng Nhan Thần Bắc sẽ khuyên bảo Nhan Thần Mặc đang tức giận mở mắt trừng trừng, lại thấy anh ta bất lực thở hắt ra một hơi, mở cửa xe, cô nghi ngờ nhìn Nhan Thần Mặc đang nắm chặt vô lăng.
Anh trai ruột vừa mới trở về liền bị anh ấy buộc phải rời đi. Cô nhất thời nghẹn giọng, nặng nề nhìn hai cánh tay của mình.
Lưu Mang hít một hơi, trả lời,
Em chào anh, nãy giờ vẫn chưa tự giới thiệu. Em tên là Lưu Mang, cùng họ Lưu với Lưu Hồ Lan, Mang trong từ quả xoài.

Lưu Hồ Lan (刘胡兰): Một nữ chiến sĩ giải phóng quân trong lịch sử của Trung Quốc (1932-1947).
Lưu Mang mím mím môi, nói,
Chỗ này khó bắt taxi lắm, nửa tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu rồi, cũng không thể vắng nhân vật chính được phải không.


Không cần quan tâm chuyện hôm nay của bọn họ, chúng ta hôm nay ra ngoài ở.

Chiếc xe lao qua đèn đỏ trước mặt, bóng dáng đứng bên đường trong kính chiếu hậu cũng biến mất.

Thần Mặc, có nói gì đi chăng nữa thì bữa tiệc hôm nay cũng là để mừng anh trai anh về nước mà. Không thể hòa hợp một chút được sao.

Hả? Tên đầy đủ? Người này đang hỏi họ tên của cô sao. Sao lúc này cô vừa nghĩ tới tên mình liền cảm thấy quẫn bách thế nhỉ, nhìn sang biểu cảm như vừa chịu thiệt của Nhan Thần Mặc, cô còn tưởng anh sẽ bật cười ra tiếng, sau đó thuận miệng mà đùa giỡn cô
hai
chút chứ. Nhưng không ngờ, Nhan Thần Mặc lại nuốt lại hai chữ bên miệng, không nóng không lạnh nói,
Liên quan gì đến anh. Rồi sau này anh sẽ biết.

Thấy anh phản ứng như vậy, khóe môi của Lưu Mang hướng lên trên, ngốc nghếch nở nụ cười. Xem ra anh rất quan tâm đến cảm nhận của cô, sợ rằng cô sẽ hiểu nhầm, hiểu nhầm mình lợi dụng thời cơ mà chê cười cô.
Nếu nói cô ghét cách giải quyết chuyện này của Nhan Thần Mặc thì là nói dối. Nếu như cô gặp phải tình huống tương tự, cô cũng sẽ hận. Cô cũng hận người cha vô trách nhiệm của mình, chính vì vậy mà cô mới trân trọng sự quan tâm yêu thương mà bác Nhan dành cho mình.
Chỉ là cách làm của Nhan Thần Bắc và Nhan Thần Mặc khác nhau. Một người thì thân thiết với Lê Xuyên, đóng vai của một anh trai nhà bên, ân cần ấm áp, sự nghiệp thành công. Một người thì lại cà lơ phất phơ, không có việc xấu nào là không làm, cứ nhìn thấy Lê Xuyên lần nào là lại làm khó Lê Xuyên lần ấy. Nhưng mục đích của hai người bọn họ đều giống nhau, đều là vì muốn thu hút sự chú ý của Bùi Vân. Chỉ là Bùi Vân lại thích cách của Nhan Thần Bắc hơn.

Sao, em cũng muốn để Lê Xuyên đến nhà anh à?
Gương mặt anh cứng đờ, giọng nói trầm thấp khàn khàn khiến không khí trong xe trở nên ngột ngạt,
Hừ, cậu ta lấy thân phận gì để tới nhà anh chứ! Em cũng thấy rồi đấy, trong mắt Nhan Thần Bắc chỉ có một đứa em trai là Lê Xuyên, cũng chỉ hận không thể thân thiết hơn với Lê Xuyên và người phụ nữ đó thôi.

Mỗi khi nhắc tới chuyện này, đôi mắt anh đều mang theo cảm giác muốn khóc, nỗi cay đắng và xót xa nhàn nhạt. Hai người bọn họ đều chưa từng được thử cảm giác được mẹ yêu thương, nhưng lại vẫn luôn khát khao điều ấy. Mà Lê Xuyên lại được hưởng hết toàn bộ những gì mà Nhan Thần Mặc có hoặc không có.
Chỉ là Nhan Thần Mặc lại chất vấn cô không ngớt,
Sao trước đây anh chưa bao giờ nghe em nói tới chuyện này!

Á! Lưu Mang chớp chớp mắt, nhìn Nhan Thần Mặc sa sầm mặt lái xe, dáng vẻ như đang cảm thấy cô cố ý muốn giải thích với Nhan Thần Bắc về cái tên
cởi mở
này của mình vậy.
Quả xoài tiếng trung là芒果 , Hán - Việt là Mang quả.

Hả, sao lại đặt tên như vậy, nghe kì thật.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.