Chương 74: Anh em của cháu
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1524 chữ
- 2022-02-04 05:20:00
Anh ta không có chút oán trách nào, cũng không phàn nàn gì cả, mà lại đối xử vô cùng bao dung với đứa em trai này. Anh ta không8 nhắc tới chuyện của Lê Xuyên nữa, chỉ cúi đầu nhắn tin, nghĩ thôi cũng biết là đang nhắn cho ai rồi.
Chiếc xe đi vào 3đoạn đường đang được tu sửa, rung lắc một lúc thì Nhan Thần Mặc nhận được cú điện thoại Nhan Kiến Hùng gọi tới giục.
9Bố nghe mọi người bảo anh con đi tới nhà máy rồi, mấy đứa đã gặp nhau chưa. Ở chỗ đó không bắt được xe, con nhớ đưa anh về đấy6.
Nhan Thần Bắc vỗ vai Lê Xuyên, chân thành cười nói,
Là anh em của cháu.
Anh em. Giữa bạn bè thân thiết cũng gọi là
anh em
. Lưu Mang cũng tự cảm thấy đáp án này vô cùng hoàn hảo, không soi mói được một lỗi sai nào.
Nhìn thấy ánh mắt Lê Xuyên ngẩng đầu nhìn tới chỗ mình, Lưu Mang nhẹ nhàng nở nụ cười, lại bị Nhan Thần Mặc kéo mạnh vào phòng.
Thấy Nhan Thần Mặc không thèm cười nhẹ lấy một tiếng, Nhan Thần Bắc vỗ thân hình mặc đồ trắng toát của Lê Xuyên, cười nói,
Em đừng để ý, Thần Mặc nó thế đấy. Chúng ta cùng vào trong thôi.
Đi lại như con thoi trong dòng người, Lưu Mang mới nhận thức được sự khác biệt tồn tại giữa hai thế giới giàu - nghèo, chỉ cần dựa vào một buổi tiệc rượu này liền có thể hiểu rõ.
Nhà người bình thường làm cơm mời khách đều là người thân bạn bè, hầu như chỉ đơn giản là một bữa ăn tụ họp thôi. Mà ở Nhan gia, đi tới đâu liền nghe thấy tiếng những vị khách ăn mặc sang trọng nâng ly rượu lên, mượn buổi tiệc đón gió tẩy trần dành cho Nhan Thần Bắc lần này để tranh thủ thương lượng thêm về những dự án kinh doanh. Dù sao đây cũng là cơ hội miễn phí để kiếm được nguồn tài nguyên dồi dào, ai mà biết được một giây sau mình có quen được thêm những vị khách khác nhờ Nhan Kiến Hùng không cơ chứ.
Nghe những vị khách đang ngồi nghỉ trong phòng khách nhỏ giọng nói chuyện, Lưu Mang hơi dừng bước, nhìn xuống chiếc đèn pha lê sáng ngời.
Người kia là thân thích của nhà lão Nhan phải không?
Hình như là bạn gái của đứa con trai bé.
Bảy, tám vị phu nhân nhà giàu không rõ tuổi tác vô cùng vui sướng bàn luận về chuyện tình cảm của Nhan Thần Mặc. Có người nói cô là chim sẻ hóa phượng hoàng, cũng có người nói cô là con dâu Nhan gia nuôi từ bé, có người còn tung ra thông tin cực sốc, nói cô đã nhận bao nhiêu sính lễ.
Cô là chim sẻ, điều này không sao, nhưng những chuyện khác thì tới cô còn chưa biết rõ được. Lưu Mang bất lực cười nhẹ một tiếng, đây chính là cách biệt giữa cô và Nhan Thần Mặc.
Hai người yên lặng đi trên hành lang tầng hai, nghe giọng nói điềm tĩnh êm tai truyền tới, Lưu Mang kéo Nhan Thần Mặc dừng lại, nhìn xuống chỗ Nhan Thần Bắc đang tiếp đón mấy vị phu nhân.
Khiêm tốn nho nhã, cư xử lễ độ. Cho dù đối phương hỏi mình cái gì, cho dù vấn đề đó đề cập tới chuyện cá nhân, anh ta cũng sẽ chỉ cười cười.
Thần Bắc, sao một năm không gặp mà vẫn trở lại một mình thế? Không đưa cô dâu nước ngoài nào về à?
Thần Bắc, người này là?
Một phu nhân nhìn Lê Xuyên đứng bên cạnh, hỏi.
Ánh sáng đèn đường trong khu biệt thự lúc trước vẫn rất yếu ớt, nếu không có đèn ô tô thì dù có người đứng đằng trước cũng không nhìn thấy được, nhưng hôm nay đèn đuốc lại vô cùng rực rỡ.
Các nhân viên phục vụ đứng trước cổng Nhan gia, xác nhận khách tới dự là ai, cung kính cúi người chào đón họ.
Lưu Mang nhìn cảnh ăn uống linh đình trong vườn hoa giữa cánh cổng mở to, trong lòng không nhịn được mà cảm thán. Gia đình bình thường tổ chức đám cưới cũng không xa xỉ tới mức có cả tháp sâm panh cao tầng đứng sừng sững thế này, cũng không có các nhân viên phục vụ kéo xe đẩy rượu đi khắp nơi thế này...
Mẹ.
Trong đám người, Lưu Mang thấy mẹ mình hôm nay cũng cố ý trang điểm, khiến cô vô cùng kinh hỉ. Bà không mặc váy lộ xương quai xanh như những phu nhân nhà giàu phải dán miếng giữ nhiệt để đứng trong thời tiết lạnh giá này, mà lại khoác trên người một chiếc sườn xám dài tay màu xanh nước biển thanh nhã, bọc kín thân thể. Trên mặt váy còn được thêu những đóa hoa mai sinh động. Cổ và cổ tay của bà còn đeo một chuỗi vòng ngọc trai, nhìn vô cùng thư thái.
Kinh hỉ: Bất ngờ mừng rỡ.
Lê Xuyên gật đầu với chú Trần, lại nhìn về phía Lưu Mang, nở một nụ cười dịu dàng rồi mới đi tới bên cạnh Nhan Thần Bắc.
Anh, mừng anh trở về.
Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại có chút thân thiết không nói thành lời, khác với Nhan Thần Mặc, vừa nhìn thấy Nhan Thần Bắc đã sầm cả mặt.
Ây dô, đưa bạn gái về nhà sớm thế kia à? Nhà cô bé này làm gì thế?
Một vị phu nhân trang điểm xinh đẹp cực kì có hứng thú với đối tượng hẹn hò của Nhan Thần Mặc.
Chuyện này tôi cũng không rõ nữa. Phỏng chừng cũng chỉ là con gái nhà nghèo thôi.
...
Thiếu gia!
Chú Trần đi từ trong nhà về phía ba người bọn họ, thấy chiếc xe ô tô vừa mới đỗ lại trước cổng, sắc mặt chú Trần khó xử hơn mấy phần, nhìn vị khách vừa tới đứng sau lưng hai anh em Nhan Thần Mặc, cung kính chào một tiếng,
Thiếu gia Lê Xuyên.
Hướng theo ánh mắt già nua của ông nhìn về phía sau liền thấy người vừa tới quả nhiên là Lê Xuyên. Anh mặc một chiếc áo khoác dạ màu trắng dài tới mắt cá chân, đứng ở đó, tỏa sáng như một bóng đèn trăm oát (100W).
Trình Nhu thấy con gái mình vẫn mặc bộ quần áo công nhân, vội vàng bước tới, nói:
Sao con lại ăn mặc thế này. Mau đi thay đồ đi.
Thôi được rồi, lại bị mẹ già ghét bỏ rồi.
Nhan Thần Mặc hừ hừ hai tiếng, hùa theo câu nói ghét bỏ của mẹ vợ tương lai, dắt Lưu Mang lên tầng.
Đúng là không ai hiểu con bằng cha, xem ra Nhan Kiến Hùng cũng đã dự đoán trước đứa con trai nhỏ này có khả năng sẽ5 vứt Nhan Thần Bắc dọc đường rồi.
Con biết rồi! Đang lái xe!
Nhan Thần Mặc lạnh lùng trả lời,
Sắp tới nhà rồi, bố cứ đi tiếp khách đi.
Không khí trong xe lại tiếp tục rơi vào im lặng. Lưu Mang bật nhạc trong xe lên, ngâm nga theo nhạc, trong lòng thầm nghĩ,
Không liên quan đến mình, không liên quan đến mình!
Rầm!
Tiếng cánh cửa đóng lại vang vọng cả hành lang. Gió bên ngoài cũng không lớn, không cần nghĩ cũng biết tiếng sập cửa này là do người làm ra.
Lưu Mang kinh sợ nhìn gương mặt sa sầm của Nhan Thần Mặc. Người này lại đang tức giận cái gì thế không biết.
Em lại làm gì anh rồi thế?
Lưu Mang dẩu môi, không vui, thấp giọng hỏi.
Anh không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn sang chỗ khác. Anh cũng biết việc bản thân tức giận trước mặt cô không tốt chút nào, nhưng nhìn thấy Lê Xuyên đường hoàng bước vào cửa nhà của mình, anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Còn nhớ lúc trước khi lén đi gặp Bùi Vân, bà ta còn vô tình đuổi anh ra ngoài. Lúc đó không có ai khác ở nhà cả, vậy mà một người mẹ như bà ta lại có thể chửi rủa nhiếc móc anh như vừa thấy một kẻ xâm nhập bất hợp pháp. Hôm nay Lê Xuyên lại xuất hiện ở đây với tư cách là khách. Bảo anh làm sao có thể không tức giận với hai cách đối đãi này được.
Lưu Mang thấy anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ hậm hực ngồi trước bàn sách, chớp mắt, lẩm bẩm,
Em muốn thay quần áo, anh không ra ngoài à?
Đôi mắt đen sáng ngời buồn bã nhìn cô, Lưu Mang bĩu bĩu môi, đành đầu hàng đi tới tủ quần áo.
Thôi vậy, anh muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Cùng lắm là cô vào nhà vệ sinh thay quần áo là được chứ gì!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.