Chương 77: Đi cùng nhau
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1779 chữ
- 2022-02-04 05:20:21
Nghe cha mình lại nói chuyện nhiệt tình vui vẻ với một tên không có quan hệ máu mủ gì với mình như Lê Xuyên đến vậy, Nhan Thần8 Mặc vắt chiếc áo vest lên vai, lạnh lùng nói:
Bố, con đi lên trước đây.
Anh nhìn sang Lưu Mang đang ngồi bên bàn,
Mẹ, Man3g Mang, chúng ta đi nghỉ thôi, đã muộn rồi.
Nhan Kiến Hùng khẽ chậc một tiếng, nhìn anh,
Con quay lại đây!
Ông trá9ch móc,
Anh con vừa mới trở về, ba anh em các con ngồi đây nói chuyện đi. Đừng có suốt ngày lầm lầm lì lì ra như thế, học Ti6ểu Xuyên đây này!
Học Lê Xuyên ? Ha, anh không thèm. Nhan Thần Mặc cắn môi, hừ nhẹ một tiếng, đi thẳng tới chân cầu 5thang.
Anh rất mệt, khuôn mặt yếu ớt, nằm trên giường nhắm chặt mắt, không động đậy, giống như kiệt sức khi trở về từ chiến trường. Xem ra việc Lê Xuyên đến nhà ngày hôm nay thật sự khiến anh khó chịu rồi.
Lưu Mang mím môi, trong lòng thầm hi vọng bọn họ có thể nói chuyện rõ ràng với nhau rồi hiểu nhau hơn. Cô hiểu loại cảm giác này, rõ ràng là khát khao được gần gũi hơn với người ấy thế nhưng lại tỏ ra chống cự và bài xích. Điều này giống hệt như mối quan hệ của cô và cha mình vậy. Bao năm nay, cô rất mong muốn được nói chuyện với ông, được cùng ông ăn bữa cơm, thế nhưng mỗi lần gặp nhau, hai người lại công kích lẫn nhau, tranh cãi đến lúc phải có người chịu thua mới thôi.
Ông trách cô vô tình bạc bẽo, nói rằng mình sinh ra cô, nuôi lớn cô, thế mà cô lại không thèm trở về nhà lấy một lần. Còn cô thì luôn khinh thường vẻ lêu lổng của người bố cả ngày say rượu này, chỉ ăn rồi uống rồi đánh bạc, có lúc cô còn nói ra ba chữ
đồ bỏ đi
mà chẳng có một người đàn ông nào chấp nhận nổi. Nghĩ lại, cô còn độc ác và cực đoan hơn Nhan Thần Mặc nhiều. Thế nên cô càng không thể yêu cầu anh chấp nhận Lê Xuyên.
Bố, lần này con về sang năm mới mới lại đi.
Nhan Thần Bắc nói,
Nghe nói thành phố T mới mở một khu công viên mới cùng mấy khu vực kinh doanh, con muốn tới đó xem xem, thuận tiện đi thăm bà ngoại luôn.
Bà ngoại? Bà ngoại của hai anh em Nhan Thần Mặc chính là bà ngoại của Lê Xuyên. Lưu Mang kinh ngạc chớp mắt nhìn Nhan Thần Bắc. Tới bây giờ cô vẫn không thể tìm ra được điểm khác nhau ở vẻ ngoài của Nhan Thần Mặc và Nhan Thần Bắc, hai người họ chỉ khác nhau ở khí chất và giọng điệu khi nói mà thôi.
Nghe Nhan Thần Bắc nói vậy, có vẻ như hai người họ trước đây rất hay trở lại thăm bà ngoại của Lê Xuyên thì phải. Nhưng trước giờ cô lại chưa từng nghe qua chuyện này.
Vậy lần này anh có trở lại thành phố T không?
Lưu Mang hỏi.
Nói tới thành phố T, cô cũng lâu rồi không trở lại nơi đó. Bình thường cô cũng sẽ gọi điện thoại cho cha mình, hỏi thăm một chút về cuộc sống trước mắt của cha. Cô vốn muốn đón năm mới với mẹ xong sẽ trở về quê một chuyến thăm cha, lần này nếu là đi cùng nhau... Nhan Thần Mặc chắc chắn sẽ nhìn thấy cha của cô, một tên ma men mới đầu năm mươi tuổi mà đã nhìn như sáu mươi tuổi rồi.
Cô có thể tưởng tượng ra cha mình sẽ có phản ứng gì sau khi nhìn thấy Nhan Thần Mặc, ông sẽ uống chút rượu rồi say bí tỉ, sau đó kể lể với Nhan Thần Mặc rằng mấy năm qua ông sống khổ sở thế nào, ông đã nuôi dưỡng đứa con gái này nên người thế nào, đây là cơ thể mang gien của ông trong người, là do ông sinh ra…
Ừm.
Nhan Kiến Hùng nói,
Lần này mấy đứa đem theo ít đồ về, người già ở đó cũng bất tiện biết bao...
Nhan Thần Mặc nhếch khóe môi, cười khổ một tiếng, vô cùng quan tâm tới người bà lâu rồi không được gặp, nhưng lại không nói nửa chữ nào.
Gần đây thành phố T rất phát triển, ngành bất động sản cũng tăng lên, các ngành kinh tế xung quanh khác cũng được thúc đẩy. Nghe nói trước đây người ta còn phát hiện mấy ngôi mộ cổ ở khu vực núi tham quan, nên dạo gần đây rất bận. Bố cũng chưa đi tìm hiểu. Lần này các con đi thì cũng thuận tiện xem xem.
Nhan Kiến Hùng nói, thấy Nhan Thần Mặc không nói một lời, gương mặt trầm xuống, vô cùng không vui, dặn dò,
Con cũng đi cùng mọi người luôn đi.
Vậy anh đi về với em.
Anh lại ôm chặt cô thêm, giống như đang muốn dính chặt cô lên lồng ngực vậy,
Đúng lúc bọn mình quyết định xong chuyện hai đứa rồi, tiện thể tới thăm bố vợ tương lai luôn.
Bố vợ?
Lưu Mang hơi bất an, vặn ngón tay mình. Cô sợ Nhan Thần Mặc sẽ cảm thấy ghê tởm, sẽ ghét bỏ khi nhìn thấy người kia. Cô đáp nhẹ lại một tiếng, trong lòng tự an ủi mình rằng cứ coi lần gặp mặt này là một thử thách dành cho hai người họ.
Đều là những câu chuyện chỉ có một phần trăm chân thực.
Em có về không?
Ừm!
Lưu Mang chần chừ đáp.
Đẩy ra khỏi cửa? Vậy không phải là đuổi người ta rời đi sao?
Bà sợ bị hàng xóm láng giềng lời ra tiếng vào, nói với người ngoài là bọn anh là bà con tới chơi. Ha, đúng là nực cười.
Anh cho rằng bản thân cũng có thể được cảm nhận
tình thương của bà
, nhưng không ngờ được rằng, mình trao tình cảm thật lòng, đổi lại chỉ là sự xua đuổi của người nhà.
Ngoài hành lang có tiếng bước chân cộp cộp vang lên, chắc là mọi người đều đang lên lầu rồi. Bên ngoài còn có tiếng cười nói của Trình Nhu và Nhan Kiến Hùng, hai người họ hình như rất hài lòng với kết quả bàn bạc trong buổi tối nay về việc đặt ngày tổ chức tiệc đính hôn.
Tiểu Xuyên...
Là tiếng của Nhan Thần Bắc.
Không biết hai người họ nói gì với nhau, chỉ nghe được tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh vọng đến, Lưu Mang ngồi ngay ngắn lại bên cạnh Nhan Thần Mặc.
Đi thẳng vào phòng mình, anh mới nặng nề thở ra một hơi, mệt mỏi nằm lên giường, cánh tay vắt ngang qua trán, nhìn như đang rất phiền muộn.
Anh không thích bà ngoại à?
Lưu Mang hỏi.
Trong phòng không có chút âm thanh nào, anh dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi này. Không phải là không thích, lại càng không phải là ghét bỏ oán giận gì, mà là người ta không thèm tiếp nhận tình cảm này của anh.
Một lúc lâu sau, Nhan Thần Mặc mới ngồi dậy, chớp hàng mi dài,
Bà lão ấy vẫn còn tốt chán.
Nói tới đây, anh vươn tay về phía cô, ra hiệu cho cô đi tới.
Được anh ôm trong lòng, hơi ấm dễ chịu xua đi cái lạnh trong căn phòng. Anh ôm cô, giống như một đứa trẻ hốt hoảng lo sợ, hấp thu hơi ấm chỉ thuộc về một mình mình trên người cô.
Mấy năm trước anh và Thần Bắc đi thăm bà ấy, bình thường không qua lại nhiều, tình cảm của bà đối với bọn anh đương nhiên sẽ không so được với Lê Xuyên rồi. Lúc đầu vẫn còn tốt, nhưng sau này có người hàng xóm dọn tới, bà liền đẩy bọn anh ra khỏi cửa.
Cách nghĩ của bà, có lẽ là muốn bảo vệ bí mật giúp cho dì Bùi thôi.
...
Lưu Mang cảm thấy hơi kì lạ, bà ngoại của Lê Xuyên trong lòng cô là một người bà hiền từ vui vẻ. Có thứ gì ngon đều sẽ chia cho cô nếm thử cùng, không có chút định kiến nào về gia cảnh hết. Chỉ sợ là dì Bùi đã nhắc nhở bà ngoại điều gì đấy, cho nên thái độ của bà với anh em Nhan gia mới thay đổi như vậy.
Nhắc tới thành phố T và bà ngoại, bước chân của Nhan Thần Mặc dừng lại, quay người đi về chỗ mọi người, ngồi xuống. Chỉ là sắc mặt vẫn nặng nề, không vui vẻ một chút nào. Bên dưới bàn, Lưu Mang nắm chặt mu bàn tay của anh, giống như đang an ủi anh, muốn khiến anh yên tâm.
Tiểu Xuyên, bà ngoại con dạo này thế nào rồi, có thấy mẹ con nói gì không?
Nhan Kiến Hùng hỏi.
Nghe nói bà vẫn khoẻ mạnh, từ lúc tới thành phố S định cư tới giờ, nhà con cũng rất ít khi về quê. Chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại cho bà ngoại thôi.
Nhan Thần Mặc ngước lên, hàm răng trắng khẽ cắn cánh môi, hừ lạnh,
Con biết rồi.
Nói xong cũng không thèm để ý hình tượng, đứng phắt dậy, khiến chiếc ghế bị đẩy mạnh về phía sau, phát ra một tiếng chói tai.
Cả người anh đứng đó, Lưu Mang vẫn chưa đứng dậy, anh nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ nguy hiểm, tóm lấy tay cô, kéo người đi lên tầng.
Sắc mặc của anh rất khó coi, có sự kìm nén không nói ra lời.
Vò vò chiếc chăn, đầu ngón tay của cô khẽ chạm vào hai bên má đẹp trai lạnh lùng của anh.
Lưu Mang thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói:
Em về trước nhé, anh nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều quá. Anh còn có em mà.
Ba từ
còn có em
vừa thốt ra, Nhan Thần Mặc đột nhiên mở to mắt, trong mắt lóe lên những gợn sóng, giống như những vòng tròn lửa đỏ rực.
Đầu cô bị anh giữ chặt, đôi môi bị anh gặm cắn vô cùng dịu dàng, lại có chút ngứa ngứa.
Lưu Mang đẩy anh ra, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói,
Được rồi, anh mau đi nghỉ đi. Nếu để mẹ em nhìn thấy lại không hay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.