Chương 78: Cô là người bao che khuyết điểm


Lưu Mang nở nụ cười, nhất thời không biết nên nói gì mới hợp lý.


Em...
Lê Xuyên mãi mới thốt ra một từ, khó kh8ăn lắm mới nói tiếp được,
Có thể ra ngoài vườn đi dạo chút không? Lâu lắm rồi không nói chuyện với em.


Lưu Ma3ng ngơ ngác, gật đầu, khẽ đồng ý.

Mẹ?

Mở cửa ra, cô chỉ thấy mẹ đã mặc đồ ngủ, nửa nằm nửa ngồi trên giường cô. Lưu Mang tiến tới, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Mẹ Trần thu dọn phòng ngủ của khách cho bà, không ngờ rằng bà sẽ lại sang đây chen chúc cùng mình. Tốt quá, hôm nay cuối cùng cũng không phải vừa mở đèn vừa ngủ rồi.
Nghe tiếng mẹ mình thở dài, Lưu Mang nghi hoặc nhìn gương mặt khó xử của Trình Nhu, khó hiểu đi tới ngồi sát sau người bà.

Mẹ thở dài gì vậy, chẳng lẽ mẹ không thích anh Lê Xuyên nữa rồi sao? Hay là không muốn con thân thiết với anh ấy nữa?
Lưu Mang hỏi bà.

Mẹ không có ý đó.
Trình Nhu nói sâu xa,
Trừ Thần Bắc ra, thì cũng chỉ còn lại mình con có thể làm cầu nối giữa Thần Mặc và Lê Xuyên thôi. Nếu có thể khiến ba anh em nó vui vẻ với nhau, sau này khi con gả vào Nhan gia cũng sẽ thoải mái hơn một chút. Dù sao thì mẹ cùng bác Nhan, dì Bùi cũng đã quen biết nhau hơn mười năm rồi, tình nghĩa này sao có thể nói hết là hết luôn được...

Ánh sáng rực rỡ của chiếc nhẫn kim cương tỏa ra trong màn đêm, đâm thẳng vào lòng Lê Xuyên.
Đau đớn.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, sắc mặt của Lê Xuyên tái nhợt như tro tàn, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười gượng gạo.

Dạ?
Lưu Mang nâng giọng, nghi ngờ chớp mắt nhìn Lê Xuyên. Trong lòng cô, Lê Xuyên là một người vô cùng thu mình, là người sẽ không bao giờ chủ động trong chuyện tình cảm. Lưu Mang suy nghĩ cả buổi, có lẽ anh Lê Xuyên chỉ đang đứng trên cương vị của một người bạn tốt mà lo lắng cho mình thôi. Dù sao thì bạn bè cũng nói chuyện tâm sự về những chuyện yêu đương thế này mà, mà huống hồ, bạn trai của cô lại còn là đối thủ một mất một còn của anh Lê Xuyên nữa chứ.
Nếu Lê Xuyên không biết, thì sao cô lại biết được.
Lưu Mang đan tay lại, duỗi ra ngoài, giống như một chú mèo đang lười biếng duỗi lưng, sau đó đứng thẳng người lại. Gương mặt sung sướng thoải mái, nói,
Đã là thích thì làm gì có lí do chứ, cho dù em biết rõ tính nết của anh ấy xấu như vậy, nhưng vẫn thích anh ấy.
Nói xong, cô liền nở nụ cười ngại ngùng hạnh phúc.
Nụ cười trên mặt Lê Xuyên nhìn thì có vẻ vẫn ấm áp như trước, nhưng thực chất đã cứng đờ, đường cong tiêu chuẩn của nụ cười không có gì khác lạ, giống như là được dán lên vậy.
Anh khẽ thở dài, cười khổ, rũ mắt nhìn vũng nước trên đường, nói,
Anh thật sự chưa từng nghĩ tới việc em sẽ đính hôn sớm như vậy.
Đôi mắt đào hoa đầy vẻ oán hận khiến người khác thương xót, tầm mắt của cô dừng lại thật lâu trên đôi mắt kia,
Anh đã nghĩ là em sẽ trở thành một sinh viên xuất sắc của Đại học S, đã nghĩ em sẽ là một cái máy chỉ biết học như trước đây, sau đó thi lên thạc sĩ, rồi tiến sĩ, khi nào có thời gian thì mới bắt đầu yêu đương. Nhưng mà... là do anh nghĩ nhiều rồi, anh còn cho rằng bản thân rất hiểu em, nhưng hóa ra lại không hiểu em chút nào.

Đúng như lời anh vừa nói, trước đây cô đã từng vạch ra kế hoạch như vậy cho bản thân, rằng sẽ không yêu đương trong lúc học, cho dù bản thân có tình cảm với ai thì cũng nhất định không tỏ tình với người đó, cũng sẽ không nhận lời tỏ tình của bất cứ ai. Nhưng cô sai rồi, thực tế lúc nào cũng sẽ khác so với tưởng tượng.
Tấm thảm dày dưới sàn che đi tiếng bước chân, đi tới trước phòng ngủ, cô bỗng thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện, khiến sắc mặt cô trở nên vô cùng khẩn trương.
Người kia đứng trước cửa phòng cười với hai người, Lưu Mang mới biết đó là Nhan Thần Bắc. Nếu Nhan Thần Mặc mà nhìn thấy cô nửa đêm nửa hôm trở lại, trên người còn khoác áo của Lê Xuyên, chắc hẳn đã xông tới đánh người rồi.
Lưu Mang cởi chiếc áo khoác bên ngoài xuống, đặt vào tay Lê Xuyên, thân thiện cười với Nhan Thần Bắc chỉ đứng cách mình mấy mét. Cũng may là đối phương không phải là Nhan Thần Mặc.

Lúc nãy con đi cùng Lê Xuyên à?
Trình Nhu hỏi.

Vâng ạ.


Ài...


Em trước đây chưa từn5g nói ‘cám ơn’ với anh.

Ngước đôi mắt tròn về phía Lê Xuyên, Lưu Mang mới nhận ra một điều, hóa ra là tự bản thân cô trở nên xa cách người này, chứ không phải là anh.

Anh Lê Xuyên, em...
Lưu Mang không biết nên nói gì, cố gắng tìm một chủ đề khác để thoát khỏi sự xấu hổ lúc này.

Ừm.
Anh trả lời,
... Em thích là tốt rồi.
Bao nhiêu lời muốn nói đều mắc kẹt lại trong cổ họng, nghe câu nói
vẫn thích anh ấy
của cô, Lê Xuyên lại không thể nói thêm điều gì nữa. Cho dù lúc này có nói với cô, rằng bao nhiêu năm nay mình vẫn luôn thích cô, bao nhiêu năm nay mình vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, tất cả đâu còn ý nghĩa gì nữa. Trước chiếc nhẫn kim cương của cô mà nói, những lời này chỉ càng lộ rõ sự bất lực, giống như một lời nói đùa xa xôi, khiến người ta buồn phiền hơn mà thôi.
Đôi mắt sáng như ánh trăng nhìn cô chăm chú, sau khi suy nghĩ kĩ, anh cất giọng nhẹ nhàng, nói,
Bên ngoài lạnh lắm, trở về đi ngủ thôi.

Bàn tay trắng nõn đè lên vai cô, đẩy cô tiến lên phía trước hai bước. Cô gầy đi rồi, cho dù sờ qua một lớp khăn choàng và một chiếc áo khoác dày đi chăng nữa, anh vẫn có thể cảm thấy xương vai của cô nhô ra. Anh lại nghĩ, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng bản thân có thể ở gần cô như vậy.

Không nghĩ đến người ấy lại còn là Nhan Thần Mặc...

Nhan Thần Mặc. Lần đầu tiên gặp mặt đã cười nhạo cô, bắt nạt cô, khiến cô mất mặt, luôn kiêu ngạo tự đắc, tính nết lại xấu. Cô vẫn cứ cho rằng bản thân sẽ thích những người giống như anh Lê Xuyên, một người đàn ông có dáng người thon gầy, đẹp trai, dịu dàng, biết kiềm chế. Người yêu trong mơ của cô cũng thực sự là người giống như Lê Xuyên. Nhưng người cô chọn, lại là Nhan Thần Mặc. Sự khác biệt giữa hiện thực và suy nghĩ đúng là rất lớn.

Em thích điều gì ở anh ta?

Gần tới hừng đông, ánh trăng bị mây đen che phủ. Cơn gió lạnh thổi qua vườn, 9thổi làn váy của cô lên, đến chiếc khăn choàng trên người cũng lay động theo.
Một chiếc áo khoác dày nặng khoác6 lên vai cô, trên áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Lê Xuyên.

Cám ơn anh.


Vâng.
Lưu Mang hiểu ý mẹ mình, gật gật đầu,
Sau đó thì sao ạ?
Cô cũng sẽ không vì Nhan Thần Mặc mà tuyệt giao với Lê Xuyên, hoặc giúp Nhan Thần Mặc đối phó với Lê Xuyên đâu.

Trình Nhu thấy con gái mình vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ, đành phải nhắc nhở cô,
Gia cảnh nhà chúng ta đương nhiên không thể so sánh với nhà bác Nhan được, cũng rất khó qua cửa của dì Bùi. Bà ấy không nói gì, nhưng sau này cũng không tránh được việc sẽ tỏ ra không vui. Con phải biết ý một chút, dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của Thần Mặc.



Ồ.
Lưu Mang nhàn nhạt đáp lại một tiếng, sau đó lại không để ý gì, nói,
Dì Bùi là dì Bùi, nếu Nhan Thần Mặc không nhận bà ấy, bà ấy cũng không nhận Nhan Thần Mặc, thì chuyện của bọn con có liên quan gì tới bà ấy chứ. Nếu bà ấy còn làm Thần Mặc nhục nhã nữa, thì con nhất định không bỏ qua cho người này đâu.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.