Chương 82: Có sói trên giường



Chậc.
Nhan Thần Mặc đặt bát đũa xuống, nhìn người cha dễ mềm lòng của mình, nghiêm túc đanh thép nói,
Chỉ có mình bọn họ phải chăm8 sóc cha mẹ con cái thôi sao? Nhan gia có bao nhiêu công ty bao nhiêu sản nghiệp thì không phải chăm lo cho hàng nghìn hàng vạn công3 nhân viên bên dưới sao?


Lời này vừa nói ra, Nhan Kiến Hùng cũng không biết phải làm gì. Nếu làm như vậy thì có thể bảo vệ 9quyền lợi cho công ty, lại cũng tránh bất công cho các công nhân viên khác.


Bố, con thấy lần này cứ làm theo cách của Thần 6Mặc đi. Nó cũng đã nhân nhượng khoan hồng cho bọn họ rồi. Nếu thật sự truy cứu trách nhiệm thì theo con, hai, ba mươi người này đều 5phải bị đuổi việc hết.
Nhan Thần Bắc xoa dịu,
Nói rõ ràng cho họ biết lý do tại sao tiền thưởng cuối năm của mình lại bị trừ để họ tâm phục khẩu phục, sang năm tuyển kế toán mới thay cho những người hiện giờ, vực lại bộ phận tài vụ một lần nữa, cũng để cho bọn họ biết thái độ của chúng ta với chuyện này luôn.


Tối nay được đấy, cứ quyết định vậy đi.
Nói xong, Nhan Thần Mặc mới buông cô ra. Chỉ thấy cô ngơ ngác, rõ ràng là còn chưa hiểu anh vừa nói gì. Mà cũng không sao, chút nữa đánh úp, dọa cô nhóc này một chút cũng hay lắm.

Đêm đã khuya, ánh trăng mờ ảo biến mất, trên bầu trời đen kịt không có lấy một ngôi sao nào.
Hương thơm nhẹ nhàng dần bao phủ cả chiếc giường, cô cởi khăn tắm xuống, dưới ánh đèn mờ cách ba mét, làn da của cô lại càng thêm trơn bóng nhẵn mịn.
Lưu Mang chui vào giường, kéo chiếc chăn mềm mại lên, bỗng cảm thấy có một đôi tay nóng rực ôm vòng qua chiếc eo mẫn cảm của mình, cô lập tức phát ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết.

Á!!!

Lưu Mang ấp a ấp úng nói,
Không, em không sao!

Thấy bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, Lưu Mang mới mở đèn lên. Cô vốn nghĩ rằng đêm nay cứ để đèn phòng tắm mà ngủ cũng được, không nghĩ tới việc lại có một tên nào đó thừa dịp người khác không để ý mà lẻn vào thế này.

Sao anh lại vào đây!
Lưu Mang cảnh giác nhìn Nhan Thần Mặc khoác trên người một chiếc áo choàng tắm lông cừu màu nâu nhạt, nằm bên cạnh trên giường mình.
Lưu Mang ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn, hạ giọng,
Đúng là thế lực của nhà chủ nghĩa tư bản.

Giọng nói không lớn, nhưng mọi người đang ngồi quanh bàn ăn đều có thể nghe vô cùng rõ cô vừa nói gì. Nhan Kiến Hùng vui vẻ bật cười, thấy thằng con trai bé nhà mình đang soi mói bới móc lời Lưu Mang vừa nói, liền vô cùng vui sướng mà nhai nuốt thức ăn. Mà Nhan Thần Mặc lại nhân cơ hội này ném ra một đống thức ăn cho chó, ấn đầu cô về hướng mình, hai vầng trán chạm vào nhau, nhẹ giọng uy hiếp,
Lúc nào anh cũng phải bóc lột em một trận mới được.

Bóc lột? Còn phải nói sao, chủ nghĩa tư bản đều rất thích áp bức bóc lột người dân lao động nghèo khổ mà. Hàng mi dài của Lưu Mang khẽ chớp, ngây ngẩn nhìn đôi mắt đang nhìn thẳng vào cô kia, mặt đỏ rực lên. Còn có người đang nhìn đó!

Mang Mang, Mang Mang! Em không sao chứ!
Nhan Thần Bắc ở căn phòng chỉ cách cô một cái hành lang gõ mạnh lên cánh cửa, sốt ruột hỏi.

Ưm!
Đôi môi bị một người nào đấy bịt chặt, chỉ có thể phát ra mấy tiếng kêu khe khẽ qua lỗ mũi.
Một giọng nói nặng nề trầm ấm vang lên bên tai, bên trong còn mang theo sự bất mãn vì bị người khác quấy rầy, ngang ngược trả lời,
Còn có thể làm sao chứ, cô nhóc này chỉ trượt chân ngã thôi.

Lưu Mang kéo chăn qua, bọc kín cả thân thể lại. Cô thật là muốn đấm cho tên này một cái, đấm bay anh ra ngoài luôn. Trái tim vẫn đập thình thịch như điên trong lồng ngực, từ trước tới nay, cô chưa gần gũi với người khác một cách trần trụi như thế bao giờ, kể cả khi ngủ với mẹ ruột, cô cũng phải mặc áo mà ngủ. Chỉ là vào mùa đông thì cô thích cởi hết quần áo ra rồi tận hưởng chiếc chăn bông mà thôi.

Không sao đấy chứ? Có cần anh gọi mẹ Trần lên xem chút không.
Nhan Thần Bắc đứng ngoài cửa quan tâm nói.
Nhan Thần Mặc đau đớn xoa ngực, không thể ngờ được là cùi chỏ của cô bé này lại nhọn thế, cứ như một loại ám khí được giấu kín vậy.
Căn phòng trống vắng, chỉ nghe thấy tiếng nước rơi văng vẳng truyền ra từ phòng tắm.
Âm thanh tí tách biến mất trong phòng tắm sáng trưng, Lưu Mang nhàn nhã cuốn khăn quanh người, lấy sữa dưỡng ẩm từ trong tủ ra, xoa đều lên cánh tay đã hơi khô. Sữa dưỡng ẩm có mùi hoa nhài nhàn nhạt, là mùi hương cô rất thích.
Cánh cửa khóa của phòng tắm phát ra một tiếng
cạch
, Lưu Mang nhìn phòng ngủ tối đen một màu, đôi chân sững lại bên cửa hồi lâu. Cô không hề có thói quen tắt đèn mà. Mượn ánh đèn của phòng tắm, thấy giường chiếu vẫn ngay ngắn, cùng chiếc tủ đầu giường vẫn đặt nguyên chỗ cũ không chút sứt mẻ, Lưu Mang mới yên tâm hơn một chút, mệt mỏi đi đến bên giường.
Nhan Thần Mặc cười nhẹ một tiếng, nâng giọng hỏi lại,
Em đang gọi chính mình đấy à, anh có làm gì em đâu.


... Đồ háo sắc!


Anh háo sắc với em chỗ nào vậy?


Thì cứ đi vào vậy thôi.

Lưu Mang kéo kéo chăn, muốn che lại chiếc xương quai xanh đang lộ ra trong không khí, lại bị đôi tay nóng rực ôm chặt, khiến cả người cô nóng bừng lên.

Không nghĩ tới vợ anh lại thích ngủ khỏa thân đấy, xem ra sau này anh đúng là có phúc rồi.
Giọng nói của Nhan Thần Mặc hơi khiêu khích, mang đầy vẻ mập mờ, ánh mắt nhìn thẳng vào cô vô cùng đáng sợ, như một con sói đói nhìn chằm chằm quan sát con mồi của mình vậy.

Liên quan gì tới anh, phúc với không phúc gì chứ. Anh mau cút về phòng ngủ cho em. Nếu không em sẽ kêu người tới đây đấy.


Ừ, được, em kêu đi anh xem nào.
Nhan Thần Mặc xem thường lời cô nói, trả lời. Thấy cô nhích từng chút một đến mép giường, anh lại tiến gần theo cô, đến khi cô đau đớn ngã xuống đất, chiếc chăn rơi sang một bên, để lộ làn da trơn sáng như ngọc ra ngoài. Anh xấu xa nhìn về phía cô.

Á!
Một tiếng hét kinh hoàng lại chọc thủng bầu trời. Lưu Mang vội vàng lật người lại, tóm lấy cái chăn che trước ngực, mặt mũi đỏ bừng trừng mắt nhìn anh,
Cái tên lưu manh này!

Là anh! Nhan Thần Mặc!
Cánh tay rời khỏi môi cô, Lưu Mang mới há to miệng thở hổn hển. Nhưng cơ thể nam tính kia lại áp sát vào người, khiến cô cảm thấy có chút lo sợ sốt ruột, cả người trở nên nóng hầm hập.

Ai ui!
Nhan Thần Mặc đột nhiên thấy đau nhói, kêu khẽ một tiếng.
Tính cách Nhan Thần Bắc vô cùng giống Nhan Kiến Hùng ở chỗ rất ít khi có ý kiến gì với bộ phận tài vụ, nhưng lần này lại đứng về phía Nhan Thần Mặc, Nhan Thần Mặc vui vẻ tiếp nhận ý tốt đứng giữa giảng hòa này của anh ta. Ánh mắt anh sáng rực nhìn gương mặt khó xử của Nhan Kiến Hùng, đợi đáp án cuối cùng của ông.

Ầy... Nếu hai anh em con đã nói thế thì lần này cứ giải quyết như vậy đi.
Nhan Kiến Hùng nói thêm,
Chuyện lần này phải được giữ bí mật, nói cho cùng, nếu lộ ra ngoài thì cũng không phải là chuyện hay ho gì, phải quan tâm tới cảm nhận của họ, biết không.

Nhan Thần Mặc nâng mắt lên, ra hiệu đồng ý. Thấy Lưu Mang không nói năng gì, cúi đầu chậm rãi ăn cơm, anh đắc ý hừ nhẹ, bàn tay gõ lên đầu cô, cao giọng hỏi,
Sao thế? Có ý kiến gì à?

Tiếng hét inh tai nhức óc suýt thì thổi bay cả nóc nhà căn biệt thự.
Đôi tay kia liền vội vàng rụt khỏi eo, đưa lên bịt chặt môi cô lại, không cho cô ngọ nguậy chút nào.
Cảm thấy hơi thở nguy hiểm của người đàn ông vương bên mũi mình, Lưu Mang phát ra mấy tiếng
ư ư
chống trả.
Nhan Thần Mặc lười biếng nằm trên giường, vẻ mặt vô tội, chỉnh lại áo choàng tắm trên người.


Anh, anh, vậy anh vào phòng em làm cái gì vậy hả.
Gương mặt Lưu Mang đỏ rực, mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào anh.

Nhan Thần Mặc không nói gì, nhướng mày nhìn Lưu Mang đang dùng cả hai tay giữ chặt chiếc chăn. Một lúc lâu sau, anh mới ra vẻ mất hứng, cau có nói:
Không phải anh đã bảo tối nay anh sẽ ‘bóc lột’ em một trận sao, ai mà biết được em sẽ phản ứng dữ dội vậy chứ.


Giọng anh khi nói tới cuối câu còn trầm hẳn xuống, nghe có chút uể oải, giống như bị người khác chặt đứt hứng thú vậy.


Thôi vậy, lần sau anh lại tới. Mau chỉnh trang lại đi không người khác lại tưởng anh sàm sỡ em.


Tiếng gõ cửa phòng dồn dập truyền tới, mọi người trong nhà đều bị tiếng hét thất thanh khi nãy của cô dọa.


Mang Mang, con không sao chứ.
Nhan Kiến Hùng đứng ngoài cửa, vội vàng hỏi. Hai tiếng hét vừa rồi của cô khiến cho người đang mơ màng trong mơ như ông cũng hết hồn mà tỉnh dậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.