Chương 83: Miếng thịt béo dâng tới miệng



Mang Mang, sao con còn chưa xuống đây. Mẹ Trần đã dọn thức ăn ra hết rồi.
Trình Nhu cũng tới nhà Nhan Thần Mặc đón giao thừa, thấy con gái vẫn8 đang ngồi trước bàn trang điểm, liền cất giọng nhắc nhở.

Lưu Mang tùy tiện trả lời một tiếng, móc chiếc chìa khóa trong ngăn tủ ra, do3 dự một lúc, nghĩ tới tối nay có mẹ mình ở đây, đoán chừng tên Nhan Thần Mặc cũng không dám lẻn vào đâu. Dù sao thì anh cũng là người giữ thể d9iện, lại còn là người có hình tượng tốt trong mắt mẹ cô nữa chứ.

Anh làm gì đấy? Cả nhà vẫn đang ở đây đấy.


Vậy mới nhìn thấy vợ chồng chúng ta ân ái với nhau được chứ.

Nhan Thần Mặc ăn một miếng thức ăn, lại gắp thêm thức ăn vào bát cho Lưu Mang, các món ăn đủ màu sắc xếp chồng lên nhau thành đống trong bát nhìn có chút khoa trương.

Sao em lại không ăn?
Nhan Thần Mặc nói,
Chỗ này đều là các món sở trường của mẹ Trần đấy.
Nói tới đây, anh lại đứng dậy lấy thêm một cái bát sạch, múc cho cô một bát chè vừa mới được bưng lên.
Không còn cách nào khác, Lưu Mang chỉ có thể vùi đầu vào đau khổ ăn, nhanh chóng xử lý hết đống thức ăn trong bát. Chỉ là mới ăn được mấy miếng, cô đã cảm thấy bụng mình căng hết chỗ chứa rồi, còn thêm cả món súp dạ dày bò mà cô yêu thích nữa, khiến cô suýt thì no tới vỡ bụng.

Con no rồi.


Mẹ Trần, được rồi. Bác cũng ngồi xuống ăn cùng mọi người luôn đi.

Cả bàn đầy thức ăn thế này, đừng nói đến năm người bọn họ, cho dù có làm thêm mấy người nữa thì chỉ sợ cũng sẽ tiêu tốn cả buổi mới xong.

Không, không sao ạ. Em cũng chỉ là ăn đồ ăn vặt để giết thời gian thôi.
Lưu Mang nói.
Dịp Tết mọi năm cô cũng không thích ăn vặt. Chỉ là muốn khiến mẹ mình yên tâm nên mới mua chút hạt dẻ cười ăn, coi như nó sẽ cười đón Tết cùng mình.

Ừ.
Trình Nhu đồng ý, đáp một tiếng.
Nhan gia không giống Lê gia chút nào, mối quan hệ của bọn họ với những nhân viên của công ty giúp việc giống hệt những người trong nhà với nhau vậy, nên khi ăn cũng không chia bàn ra ăn riêng. Chú Trần cùng Nhan Kiến Hùng đã đi ra ngoài xã giao, mà mẹ Trần thì bận trong bận ngoài, bưng thức ăn ra không ngừng.

Đợi chút, con không...

Ba từ
không đồng ý
còn chưa thoát ra khỏi miệng, bàn tay đặt trên đùi của cô đã bị Nhan Thần Mặc nắm chặt, hơi đau, hơi tê dại. Nhìn anh giương môi khẽ cười hai tiếng, Lưu Mang cắn cắn môi, câu từ chối lập tức bị nuốt lại xuống bụng. Xem ra Nhan Thần Mặc đúng là không thể chờ đợi việc ăn sạch cô thêm chút nào nữa, nhưng là...
Cô đi đôi dép lông mềm mại vào chân, bước ra khỏi phòng ngủ, lại thấy 6Nhan Thần Mặc đang đứng dưới chân cầu thang đợi mình. Lưu Mang chần chừ một lúc, đánh bạo sải bước về phía trước.
Cánh tay rắn chắc vòn5g qua eo cô, anh cười xấu xa nhìn cô, khiến cho Lưu Mang cảm thấy không tự nhiên chút nào, bỗng thấy có linh cảm không lành.
Lưu Mang đã không còn chút hứng thú nào với kì nghỉ Tết này. Mười mấy năm nay, Tết trong mắt cô không có chút khác biệt gì so với những ngày thường hết, nhất là không khí lúc đón Tết còn không bằng khi đón tiết Thanh minh.
Lần đón Tết lần này ở Nhan gia là lần vui vẻ náo nhiệt nhất trong mười mấy năm nay của cô.
Một bữa ăn này phải bằng ba bữa khác gộp lại, bụng nhỏ của cô căng phồng hết về phía trước.

Để anh xem nào.
Nhan Thần Mặc đột nhiên thò tay vào xoa xoa lên bụng cô, thấy bụng của cô căng phình như mặt trống, nói,
Không ăn gì chỉ lo nói chuyện, vừa ăn đã ăn hùng hục như thế. Em ngồi nghỉ một chút rồi tí nữa lại ăn thêm chút gì đi.

Phần eo bị anh kéo lại, những người dưới nhà dường như đã bị anh bỏ ra sau đầu luôn rồi.
Lưu Mang đè giọng xuống, cãi lại,
Ai là vợ chồng với anh, còn chưa xác định đâu.


Béo lên ôm mới thích chứ.

Anh cười
hê hê
hai tiếng vô cùng gian tà bên tai cô, nghe thôi đã thấy sợ, lông tơ trên cánh tay được áo choàng che kín của cô dựng đứng hết cả lên.
Nhan Thần Mặc thấy Lưu Mang không thèm để ý tới mình, chỉnh lại tư thế ngồi như một người đàn ông ngoan ngoãn, hỏi han ân cần Trình Nhu, hỏi thăm tình hình buôn bán, tiền lời của quán trà sữa hai, ba tháng nay. Thấy Trình Nhu vô cùng hài lòng với cửa hàng, Nhan Thần Mặc cũng có chút yên tâm hơn. Anh đột ngột bồi thêm,
Mẹ, con thấy ngày mười ba tháng giêng này khá tốt. Hôm đó con và Mang Mang tổ chức đính hôn có được không ạ. Sẵn cũng nhân lúc Nhan Thần Bắc còn ở đây, mọi người cũng có mặt đầy đủ...


A?
Lưu Mang hít sâu một hơi, nhìn Nhan Thần Mặc bỗng nhiên đề nghị ngày đính hôn. Anh còn chưa bàn bạc với cô mà, sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện đính hôn rồi vậy. Bây giờ cô mới chỉ là một sinh viên năm nhất thôi mà, đính hôn chỉ sợ là hơi sớm quá rồi.

Mang Mang này, con sang bên này ngồi đi.
Trình Nhu gọi con gái. Mà cho dù Lưu Mang ngồi chỗ nào đi chăng nữa thì Nhan Thần Mặc cũng khăng khăng đòi ngồi bên cạnh cô, khiến cho Nhan Thần Bắc ngồi bơ vơ một mình một bên bàn cũng hơi ngượng ngùng.

Dì Nhu, bố con tối nay không về nhà ăn cơm đâu, chúng ta cứ ăn đi thôi.
Nhan Thần Bắc nói.
Cái gì cơ! Ý của tên này là đang bảo tướng ăn của cô khó coi hả? Lưu Mang gạt bàn tay đang đặt trên bụng mình ra, hung ác trừng mắt với anh. Chỉ là cô không thích để thừa cơm thừa thức ăn trong bát thôi, chứng ám ảnh cưỡng chế này khiến cho cô phải nhanh chóng ăn hết thức ăn trong bát, ai bảo cái tên Nhan Thần Mặc này lại khách khí vậy chứ, cứ gắp thức ăn cho cô không ngừng, chỉ còn thiếu mỗi nước đem cả đĩa thức ăn đặt trước mặt cô thôi.

Em không ăn nữa, ăn nữa em sẽ béo lên năm cân mất.
Lưu Mang lầu bầu nói.
Chuyện chọn ngày từ trước tới giờ hầu như đều là việc của bà mối mẹ vợ, hoặc là của các bà trong nhà, giờ lại thấy Nhan Thần Mặc vội vàng nóng nảy như vậy, Trình Nhu chỉ cảm thấy buồn cười, vui vẻ thay cho con gái mình. Nhưng không ngờ rằng Lưu Mang lại là người phản đối chuyện này nhất.

Hai đứa quyết định là được rồi. Ngày đó cũng rất tốt, chúng ta phải bàn bạc lại với bố con nữa.

Mẹ Trần lau hai tay vào chiếc tạp dề, trìu mến cười nói,
Vẫn còn một món nữa xong ngay đây. Mọi người cứ ăn trước đi.

Nhan Thần Mặc thấy mẹ Trần vẫn kiên quyết như vậy, anh nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn về phía Trình Nhu, hỏi,
Mẹ, trước đây mẹ với Mang Mang đón Tết thế nào vậy ạ?


Tối nay anh sẽ bảo mẹ chọn ngày.
Nhan Thần Mặc cười nhẹ, hình ảnh này trong mắt những người khác vô cùng giống một người đàn ông chiều vợ tới tận trời. Mà Lưu Mang lại cảm thấy người này dính lấy cô giống hệt như bã kẹo cao su vậy.
Trình Nhu nhìn thấy con gái mình được Nhan Thần Mặc ôm trong lòng cũng có chút bối rối. Hai đứa bé này còn chưa kết hôn, cũng chưa đính hôn, chỉ mới đến tiết mục cầu hôn thôi mà đã dính với nhau như hình với bóng cả ngày rồi.
Nghe anh hỏi vậy, sắc mặt của Trình Nhu bỗng nặng nề hẳn, suốt mười mấy năm nay, một mình bà ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái lớn khôn, mỗi năm Tết về đương nhiên cũng chỉ có hai mẹ con bà lạnh lẽo buồn tẻ cùng đón Tết với nhau. Bà bất lực cười cười, nói,
Cũng chỉ làm mấy món ăn tượng trưng chút thôi.

Tiếng pháo nổ liên tục bên ngoài, Lưu Mang thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ, nói,
Mẹ con em đón Tết cũng không đốt pháo, chỉ dán một câu đối lên là đủ rồi. Cơm nước cũng đơn giản, chỉ cần chuẩn bị chút đồ ăn vặt coi như là đồ ăn Tết là được.


Đồ ăn vặt?
Nhan Thần Bắc gắp một miếng thịt cá vào trong bát, nói,
Sao bình thường anh không thấy em ăn mấy đồ đấy thế, anh còn tưởng là em không thích ăn cơ, cũng không bảo mẹ Trần chuẩn bị một chút.

Ở Nhan gia, Lưu Mang chưa từng nhìn thấy bóng dáng những đồ ăn vặt trong siêu thị thường bán, phần nhiều thì chỉ là sữa và hoa quả trong tủ lạnh thôi, nhiều nhất vẫn là đậu phộng để dành cho những khi Nhan Kiến Hùng uống rượu thì mang ra nhắm cùng.

Vâng, đợi bố con trở lại con sẽ nói chuyện với ông ấy.
Nhan Thần Mặc thấy Lưu Mang nghe theo mình, lúc này mới buông tay ra.

Một bữa ăn này, người nói chuyện nhiều nhất là Nhan Thần Mặc và Trình Nhu, cả hai người bàn bạc chi tiết việc cần làm, đến cả hôn lễ cũng đã được quyết định luôn rồi. Lưu Mang cảm thấy vô cùng đau đầu vì hai người này. Nếu là tiệc đính hôn được tổ chức vào cuối tháng sau, vậy thì hôn lễ sẽ được tổ chức vào năm mà Nhan Thần Mặc tốt nghiệp, cũng chính là mùa hè năm kia, mà cô, cho tới lúc đó, vẫn chỉ là một sinh viên đại học thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.