Chương 84: Khách không mời mà đến



Anh cứ giả vờ tiếp đi!
Nhan Thần Mặc hừ nhẹ một tiếng,
Đừng tưởng em không nhìn thấy bức ảnh chụp cô gái người Mỹ kia.

<8br>Cô gái người Mỹ? Tình yêu xuyên quốc gia à?

Trong đầu Lưu Mang lập tức nhảy ra mấy thứ này.
Lưu Mang nắm chặt điếu thuốc trong tay, chớp đôi mắt sáng nhìn Nhan Thần Mặc, khẽ đáp một tiếng. Cô sợ pháo hoa, lại thích thứ này không chịu được, giống như việc bản thân thích Nhan Thần Mặc vậy, luôn tồn tại chút mâu thuẫn. Cô không muốn đính hôn kết hôn với anh sớm như vậy, nhưng lại vẫn đồng ý chuyện này.

Lúc nhỏ em bị thương do tàn pháo hoa, hay là anh đốt cho em đi.

Vẻ đẹp muôn hình muôn vẻ tỏa sáng trên bầu trời trong tiếng pháo nổ liên tục, mỗi ống pháo hoa lại vẽ lên bầu trời một loại hình dạng và màu sắc riêng, phản chiếu xuống mặt hồ, giống như những cánh hoa không ngừng rơi xuống.

Thích không?

Có lẽ độ dày da mặt của người này là do luyện tập mà thành, Lưu Mang đỏ bừng cả mặt, nhìn gương mặt bình tĩnh của Nhan Thần Mặc, thấy mẹ vì vậy mà ngại ngùng lườm mình, cô mím môi nhịn cười, vùi đầu vào lồng ngực của Nhan Thần Mặc.

Tiểu Xuyên?
Nhan Thần Bắc nhìn bóng dáng đứng một mình ở cổng biệt thự, cao giọng gọi.

Không ngờ được là Lê đại thiếu gia cũng có ngày hôm nay, đêm giao thừa còn chạy tới Nhan gia chúng tôi xin được ở lại cơ đấy.

Cái miệng này của Nhan Thần Mặc là thứ độc địa nhất mà Lưu Mang từng thấy, anh không thèm dệt hoa trên gấm, nhưng còn việc bỏ đá xuống giếng, nếu anh mà nhận thứ hai thì chắc không có ai dám nhận thứ nhất hết.

Sao em lại tới đây, cũng không thèm nói với anh một tiếng.
Nhan Thần Bắc nắm lấy tay áo của Lê Xuyên, chỉ thấy một mảng ướt đẫm, anh ta sờ quanh quần áo trên người Lê Xuyên một lượt, có chỗ thì đã ướt sũng nước, có chỗ thì lại hơi ẩm ướt. Đi dưới ánh đèn, âm thanh nước rơi xuống có chút thảm hại.

Có chuyện gì thế.
Nhan Thần Bắc quan tâm hỏi anh.

Ừm.


Đợi đến lúc chúng ta tổ chức đính hôn và đám cưới, anh sẽ mua thật nhiều pháo hoa để chúc mừng.
Nhan Thần Mặc hứa, giống như anh đã sớm lên kế hoạch hết cho đám cưới của bọn họ rồi vậy, cứ nhắc tới hôn lễ như việc nấu cơm ăn mỗi ngày.

Bùm!


Bùm!

Lưu Mang duỗi tay đưa điếu thuốc sang, thấy Nhan Thần Mặc tiến đến gần mình, kéo tay cô ngồi thụp xuống, đưa đầu thuốc tới gần dây đốt. Lưu Mang căng thẳng, run rẩy không ngừng.

Đừng run, em đốt pháo xong còn phải cách một đoạn thời gian pháo mới nổ, lúc đó bọn mình chạy ra xa là được.


Thần Mặc!
Nhan Thần Bắc mắng một tiếng.
Nhan Thần Mặc híp mắt, đánh giá Lê Xuyên từ trên xuống dưới bằng ánh mắt lạnh thấu xương. Thấy bộ dạng của Lê Xuyên vô cùng thảm hại, anh nhếch khóe miệng, cười lạnh.

Anh.
Giọng nói của Lê Xuyên vô cùng yếu ớt, cũng chỉ có mình Trình Nhu đã đi tới mới nghe rõ,
Tết năm nay em có thể ở cùng với mọi người không. Em không muốn về nhà.

Cái thứ gọi là
nhà
này, trong kí ức suốt hơn hai mươi năm nay của Lê Xuyên là một nơi ấm áp. Có một người mẹ phụ chồng dạy con, có một người cha trách nhiệm, thành công trong sự nghiệp. Nhưng đến khi lớn mới biết, có những việc không hề đơn giản như bề ngoài.
Lê Xuyên là một người vô cùng chú trọng lễ tiết, anh ấy sẽ không bao giờ đột ngột đến nhà người khác, càng không bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người với bộ dáng nhếch nhác như lúc này, lại còn đến Nhan gia nữa.
Lưu Mang đang định tiến lên nói chuyện với Lê Xuyên, lại bị Nhan Thần Mặc trầm mặt kéo lại.
Xẹt xẹt.
Nhan Thần Bắc đứng một bên đốt từng ống pháo hoa một, lần lượt từng chiếc vô cùng nhàn nhã, không sợ hãi những ống pháo hoa sắp nổ chút nào.
Dưới chùm pháo hoa, anh không quan tâm tới ánh mắt của mọi người có đang nhìn hai người không, cúi người ôm lấy cơ thể gầy yếu kia, đôi môi đỏ nóng rực khẽ đặt xuống trán cô một cái hôn.

Khụ!
Nhan Thần Bắc có chút không tự nhiên, khẽ ho một tiếng,
Thần Mặc, em phải quan tâm tới cảm nhận của bọn anh một chút chứ. Dì Nhu còn ở đây đấy.

Dây pháo phát ra tiếng nổ lách tách, lóe lên tia lửa.
Bùm bùm mấy tiếng, từng chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Mà Nhan Thần Bắc3 lại vẫn vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc trả lời,
Anh sống ở bên đấy thì đương nhiên sẽ tiếp xúc nhiều với người nước ngoài hơn 9một chút rồi. Người mà em đang nói đến chắc là thư kí của anh.

Thấy Nhan Thần Bắc chết cũng không thừa nhận, Nhan Thần6 Mặc chỉ có thể bỏ qua cho anh ta, nhưng trong lòng lại vẫn không tin cái tên ngoài lạnh trong nóng này có thể an phận ngoan ng5oãn một thân một mình sống ở Mỹ như vậy.

Được.
Nhan Thần Bắc giao việc cho mẹ Trần,
Mẹ Trần, bác đi chuẩn bị cho Tiểu Xuyên một căn phòng đi.

Vừa nói dứt câu, Nhan Thần Mặc đã đi tới chỗ Lê Xuyên mới bước vào cửa, thấp giọng chất vấn,
Chuyện này đã được em đồng ý chưa! Ai cho phép cậu ta sống dưới cùng một mái nhà với em chứ!

Sáu ống pháo hoa được đặt trong vườn, thấy khu nhà gần đó cũng đang đốt pháo hoa rực rỡ, Lưu Mang vui vẻ nhìn lên bầu trời. Từ bé tới giờ, cô chưa bao giờ được ở gần với pháo hoa như vậy. Một ống pháo hoa bình thường thôi đã có giá tới mấy trăm tệ, tính ra cũng ngang với số tiền sinh hoạt cho cả một tuần rồi. Lúc trước chỉ có hai mẹ con cô sống nương tựa vào nhau, củi, gạo, dầu, muối, giấm, tương, trà, bảy thứ đồ cần thiết trong cuộc sống, có cái gì là không phải cân đo đong đếm đâu. Mà những thứ đẹp đẽ giả dối kia, đương nhiên là không có tên trong danh sách những thứ cần mua.
Nhan Thần Mặc châm một điếu thuốc, đưa cho cô. Thấy Lưu Mang chần chừ không châm lửa ống pháo hoa, anh cười nhẹ một tiếng, hỏi,
Sao thế, em sợ à.

Mọi người nhìn theo hướng anh đang nhìn, chỉ thấy Lê Xuyên đang đứng bên ngoài cổng sắt, gương mặt buồn bã nhìn mọi người hai nhà hòa thuận vui vẻ.
Nhan Thần Bắc đi mấy bước tới cổng sắt, đón anh vào.
Người nào hiểu Lê Xuyên đều biết rõ, Lê Xuyên chưa bao giờ ngủ qua đêm ở nhà người khác cả. Trước đây ngủ lại ở Nhan gia, cũng chỉ là nhận lời mời của Nhan Thần Bắc mà ở lại, tiện thể để chọc tức Nhan Thần Mặc mà thôi. Còn lần này Lê Xuyên lại không được mời mà tới, chủ động xin được ở lại, chắc chắn là trong nhà xảy ra chuyện không vui gì đó, cho nên mới chạy tới đây.

Thần Mặc, Tiểu Xuyên nó dù sao cũng là em ruột của con. Đừng như vậy chứ.
Trình Nhu dịu dàng khuyên nhủ.

Mang Mang, chúng ta ra ngoài đốt pháo hoa đi. Đừng cứ ầm ĩ với anh ta nữa, chán ngắt.
Nhan Thần Mặc lườm nụ cười tiêu chuẩn trên mặt Nhan Thần Bắc.
Lưu Mang đánh mắt sang quét qua quét lại giữa hai người anh em này, thấy Nhan Thần Bắc vẫn nở nụ cười trên miệng như cũ mà không nói gì thêm, cô chỉ có thể đi ra ngoài cùng Nhan Thần Mặc.
Nhan Thần Mặc trợn trắng mắt với Lê Xuyên một cái, quay người tóm lấy tay Lưu Mang đi vào nhà, rõ ràng là đã đồng ý cho Lê Xuyên ở lại.

Dưới ánh đèn sáng rực, bóng dáng Lê Xuyên ngồi trên ghế sô pha trông lại càng thêm nhếch nhác hơn, trên ngọn tóc còn đọng lại mấy giọt sương, bộ comple màu xám bạc trên người có mấy vệt nước ướt đẫm, đến phần đầu gối và ống quần cũng dính đầy bùn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.