Chương 86: Chỉ là anh trai
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1907 chữ
- 2022-02-04 05:20:33
Thấy người đang nghe máy là Nhan Thần Mặc, Bùi Vân vô cùng ngạc nhiên. Bà ta khó khăn lắm mới khiến cho chồng mình hết tức8 giận, đến khi đi tới phòng Lê Xuyên mới phát hiện ra con trai mình đã nhảy qua cửa sổ mà biến mất rồi.
Ài, là t3ôi.
Nhan Thần Mặc cố ý kéo dài giọng, tránh né bàn tay muốn giật lại điện thoại của Nhan Thần Bắc.
Sao mày lại 9cầm điện thoại của Lê Xuyên.
Lòng Bùi Vân nóng như lửa đốt, chỉ là cách nói chuyện với Nhan Thần Mặc cũng không giấu đượ6c một chút không kiên nhẫn và ghét bỏ.
Cậu ta đang ở nhà tôi.
Nhan Thần Mặc nhìn Lê Xuyên đang đứng lên định gi5ằng lại điện thoại,
Xem ra năm nay ông bà phải đón Tết một mình rồi, Thần Bắc đã cho cậu ta ở lại rồi. Hay là bà tới đây đón cậu ta về đi vậy?
...
Cũng không biết Bùi Vân nói cái gì, Nhan Thần Mặc đã bị Nhan Thần Bắc ép lại vào ghế sô pha, điện thoại trong tay bị Lê Xuyên cướp lại.
Nhan Thần Mặc ra vẻ không nghe thấy gì, chỉ đẩy Nhan Thần Bắc ra, chỉnh lại quần áo trên người, coi thường hừ nhẹ một tiếng,
Ai cho cậu đón Tết cùng bọn tôi, từ đâu tới thì mau trở về chỗ đấy đi, kẻo năm mới năm me mà bà Lê lại tới nhà tôi tìm người.
Nói xong, anh lại liếc chỗ thức ăn trên bàn, hừ hừ hai tiếng rồi bước ra khỏi phòng.
Tiểu Xuyên này, em đừng để ý. Tính Thần Mặc nó như vậy đấy, cũng không có ác ý gì đâu. Em tới đây tìm bọn anh, anh thật sự vui lắm.
Nhan Thần Bắc nói,
Thần Mặc nó cũng vậy, nếu nó không muốn nhìn thấy em thật thì khéo khi em còn không vào được tới cửa cơ, nhưng em thấy không, thấy em ăn ít, nó liền mang thức ăn tới cho em rồi.
Lê Xuyên nghẹn giọng, im lặng không nói chuyện. Anh không hiểu Nhan Thần Mặc là người thế nào. Ba năm quen biết, anh đều bị người này làm khó hết lần này tới lần khác một cách ngang ngược vô lý ở trường. Người kia cũng chỉ muốn tìm mọi cách để làm khó mình, khiến mình không thể chịu đựng nổi, lần này có lẽ cũng chỉ là thấy chuyện cười của anh nên mới cho anh ở lại thôi. Chẳng qua là cho dù Nhan Thần Mặc nghĩ gì, thì anh cũng không bận tâm cho lắm. Lần này anh tới Nhan gia cũng chỉ vì Nhan Thần Bắc, cùng với...
Vâng.
Lê Xuyên trả lời.
Dưới sự giám sát của Nhan Thần Bắc, anh mới ăn hết nửa bát canh cá viên, khen tài nấu nướng của mẹ Trần xong mới hỏi tới những chuyện gần đây của Lưu Mang.
Mang Mang vẫn sống ở đây sao ạ?
Ừ.
Nhan Thần Bắc nói,
Có lẽ sau này con bé cũng sống ở đây luôn. Thần Mặc muốn cưới Mang Mang đến mức không chờ đợi nổi nữa rồi, còn bàn chuyện với dì Nhu rằng tháng giêng này sẽ tổ chức lễ đính hôn nữa...
Anh ta nghĩ nghĩ, cười nói,
Thời gian tổ chức cụ thể thì anh cũng quên rồi, chuyện này còn phải bàn lại với bố anh nữa. Chắc là cũng sắp tới rồi.
Đính hôn?
Lê Xuyên bỗng sững sờ. Anh vẫn nhớ mang máng cảnh Mang Mang nhận lấy chiếc nhẫn cầu hôn của Nhan Thần Mặc từ mấy ngày trước, kí ức vẫn rõ ràng như thể chuyện này mới xảy ra thôi vậy. Bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện đính hôn, tốc độ này thật khiến người khác khiếp sợ.
Lê Xuyên bước xuống nhà cũng đúng lúc Nhan Kiến Hùng vừa trở lại, thấy ông cởi chiếc áo khoác lông chồn xuống, cởi găng tay ra, còn hà hơi vào tay để sưởi ấm. Nhìn Lê Xuyên cùng Nhan Thần Bắc cùng đi xuống dưới nhà, ông vô cùng kinh ngạc, giống như gặp được một vị khách quý vậy.
Tiểu Xuyên, sao con lại tới đây vậy?
Nhan Kiến Hùng bước lên phía trước đón anh, quan tâm hỏi han mấy câu. Nghe Nhan Thần Bắc nói năm nay Lê Xuyên muốn đón Tết ở Nhan gia, Nhan Kiến Hùng vô cùng vui mừng, cảm thấy như mình vừa có thêm một đứa con trai.
Bố mẹ con có biết chuyện con tới đây không?
Nhan Kiến Hùng hỏi.
Lê Xuyên gật đầu. Nhan Thần Bắc kể cho cha mình chuyện Bùi Vân vừa gọi điện thoại tới, nhưng cũng chỉ nói tới một nửa rồi dừng lại.
Thấy Lê gia biết chuyện này, Nhan Kiến Hùng yên tâm hơn không ít. Ông uống bát canh giải rượu mẹ Trần chuẩn bị cho mình, ợ một cái rồi bước tới phòng khách, ngồi xuống.
Thầy Nhan Thần Mặc không hề bài xích Lê Xuyên, Nhan Kiến Hùng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, hỏi han con trai mấy câu để thử dò xét, không nghĩ tới Nhan Thần Mặc lại đồng ý cho Lê Xuyên ở lại Nhan gia đón Tết, còn nhắc tới việc cưới xin của thằng bé với Mang Mang nữa.
Ừm.
Lê Xuyên không biết nên nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng đáp lại một tiếng.
Nhan Thần Bắc thấy tâm trạng của anh tốt hơn một chút, đứng dậy, hỏi,
Có muốn xuống nhà đón giao thừa cùng bọn anh không.
Lê Xuyên cúi đầu, cô đơn nhìn tấm thảm dưới chân. Trong suy nghĩ trước đây của anh, Nhan gia chắc hẳn là gia đình thương nhân không thích thú gì với việc đón Tết thế này, còn khinh thường các loại hoạt động đón giao thừa nữa. Dù sao thì người kinh doanh cũng bận rộn kiếm tiền, khách hàng trong nước nghỉ Tết, thì có thể tranh thủ mở rộng thêm mối khách nước ngoài nữa. Chỉ là khi anh thật sự tiếp xúc với Nhan gia rồi, mới phát hiện những người này không hề giống những người có thế lực, trên người đầy mùi hôi thối của những đồng tiền bẩn thỉu chút nào, mà thực ra còn giống những người bình thường hơn, lúc đón Tết đều sẽ quây quần bên nhau, hòa thuận vui vẻ.
Thấy gương mặt hụt hẫng của Lê Xuyên, Nhan Thần Bắc vỗ vỗ vai anh, an ủi,
Mang Mang là một đứa em gái tốt, mấy hôm trước con bé còn nói chuyện với anh về em.
Thấy Lê Xuyên dùng ánh mắt sáng rực nhìn mình, chờ đợi đáp án, Nhan Thần Bắc nở nụ cười nhàn nhạt,
Con bé nói rằng nó rất dựa dẫm vào em, vẫn luôn xem em là một người anh trai.
Anh trai! Chỉ là anh trai thôi sao...
Lê Xuyên ngây ngốc ngồi lặng đi trên sô pha, khuôn mặt vốn dĩ đã ảm đạm, giờ lại thêm một chút đau khổ. Anh còn nhớ hồi bé, khi cùng chơi trò gia đình với nhau, cô bé Lưu Mang không biết ngượng ngùng là gì kia đã từng thề thốt, rằng sau này sẽ là cô dâu của anh, sẽ sinh cho anh thật nhiều thật nhiều gấu Pooh. Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt thôi mà cô đã trở thành chị dâu của anh rồi.
Lưu Mang đang định phát biểu ý kiến thì lại bị Nhan Thần Mặc chen vào, không kịp nói một chữ nào.
Bọn con đã bàn trước rồi mới nói với mẹ, không phải giờ chỉ còn bố gật đầu nữa là xong rồi sao!
Nhan Thần Mặc nắm chặt tay Lưu Mang, ra hiệu cho cô không được nói linh tinh. Nhìn vào đôi mắt đầy vẻ oán trách của cô, anh lại híp mắt, cười hê hê hai tiếng.
Sống chung với nhau cả tháng trời, nguyên tắc của cô về chuyện ấy thực sự khiến anh bị dày vò vô cùng. Mấy lần lẻn vào phòng, nhìn thấy tư thế lúc ngủ của cô, cảm giác khó chịu ấy không phải là cảm giác mà người đàn ông bình thường có thể chịu được. Cũng may là cô có con mắt nhìn người tốt, tìm được một người đàn ông vừa có định lực, lại vừa tôn trọng cô như anh đây, nếu không cô bé này nhất định đã bị ăn sạch sành sanh luôn rồi. Vậy nên chuyện này nói thế nào đi chăng nữa cũng không đến lượt cô quyết định.
Con đã bàn bạc với mẹ rồi, chuẩn bị sẽ tổ chức vào ngày mười ba tháng giêng này luôn.
Nhan Thần Mặc nghiêm túc nói.
Nhan Kiến Hùng còn chưa kịp phản ứng lại với chuyện này, ông suy nghĩ một lúc rồi mới bàn bạc lại với hai người Trình Nhu và Nhan Thần Mặc. Còn Lưu Mang thì lại ngoan ngoãn ngồi một bên, uống súp dạ dày bò mà mẹ Trần bưng tới, im lặng ngồi xem tiết mục liên hoan đón Tết.
Mang Mang, con thấy thế nào?
Nhan Kiến Hùng hỏi.
Nghe thấy lời từ chối trở về lạnh lùng của Lê Xuyên, Nhan Thần Mặc chỉ cảm thấy buồn cười.
Không, năm nay con muốn đón Tết cùng hai anh. Mẹ với bố cứ đón Tết vậy đi... Dì Trình và Mang Mang cũng ở đây, cho nên còn vui hơn là ở nhà... Con chào mẹ.
Nói xong liền cúp máy.
Hai anh...
Vậy thì được.
Nhan Kiến Hùng yên tâm đồng ý,
Chỉ cần các con vui vẻ, thì muốn người bố này làm gì cũng được.
Nhan Thần Bắc nhìn Lê Xuyên ngồi bên cạnh vẫn giữ im lặng, sắc mặt của Lê Xuyên nặng nề, cố kiềm lại cảm giác đau đớn khi nghe tới việc cưới xin của Lưu Mang, nở nụ cười nhàn nhạt, trông vô cùng kì cục.
Chuyện đính hôn quan trọng vậy con đã nói với mẹ chưa?
Nhan Thần Mặc đương nhiên hiểu rõ Nhan Kiến Hùng đang nói tới ai. Anh không cho là đúng, nói,
Tới lúc đó chỉ cần thông báo một tiếng là đủ rồi, có đến hay không không quan trọng. Con có một người mẹ thôi là đủ rồi.
Đôi mày lá liễu của Trình Nhu hơi nhíu, khuyên nhủ anh,
Cái đứa bé này cũng thật là, có nói gì đi chăng nữa thì bà ấy cũng là mẹ ruột của con. Sống cách đây cũng không xa, cứ thông báo cho bà ấy biết chuyện hôn nhân đại sự của con mình thì tốt hơn. Cho dù bà ấy có nhận lời tới đây hay không, thì con cứ làm tròn lễ của phận làm con đi là được, chí ít thì sau này cũng sẽ không hối hận.
Thông báo cho bà ta, chuyện này thì dễ. Nhan Thần Mặc khi ở trước mặt Trình Nhu thì còn ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời hơn cả Lưu Mang. Chỉ cần là việc Trình Nhu nói thì anh sẽ đều đồng ý. Đương nhiên là với điều kiện bà phải thúc đẩy cho chuyện cưới hỏi của anh rồi.
Thấy chỉ có mình Trình Nhu mới trị được Nhan Thần Mặc, Nhan Kiến Hùng vui vẻ mãn nguyện nhìn ba anh em.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.