Chương 87: Nỗi sợ hãi của cô



Bố ạ.
Nhan Thần Bắc nhận điện thoại Nhan Kiến Hùng gọi tới, không biết người bên kia nói gì, Nhan Thần Bắc nhìn Lê Xuyên một cái, trả lời,
Vâng, c8on biết rồi. Ừm... Con biết... Được rồi.


Kết thúc cuộc gọi, Nhan Thần Bắc có chút khó xử nhìn Lê Xuyên, nói,
Sáng nay mẹ đã tới Nhan gia t3ìm em rồi, sau khi biết chuyện em trở lại thành phố T với bọn anh thì có vẻ rất không vui.

So sánh với ông nội, thì người cha ở nhà của cô lại có vẻ biết hưởng thụ cuộc sống hơn nhiều. Chỉ cần trong túi có một trăm tệ, thì ông ta sẽ cảm thấy bản thân đang có tới cả trăm vạn vậy, ở nhà ăn ăn uống uống, lại còn thường xuyên đi tới những cửa hàng nhỏ để đánh bạc và uống rượu nữa. Ông ta hoàn toàn không thèm suy tính gì tới cuộc sống sau này, nếu như đột nhiên bị bệnh, thì chắc cũng chỉ nằm chờ chết mà thôi.

Phải rồi, mọi người tới nhà bà ngoại xong thì cứ về khách sạn nghỉ ngơi đi, em muốn đi thăm bố em một mình.
Lưu Mang nói.
Không đợi Nhan Thần Bắc nói hết, Lê Xuyên đã rầu rĩ đáp,
Em biết rồi.

Bùi Vân giấu giếm chuyện này bao nhiêu năm, nếu bây giờ bị Lê Thiên Minh phát hiện ra, chắc hai vợ chồng bọn họ sẽ không thể tiếp tục thêm được nữa. Mấy năm nay, anh hiểu rõ vị trí của gia đình này trong lòng Bùi Vân, cho dù là hai đứa con trai Nhan gia cũng không thể đọ lại được. Hai mươi mấy năm nay, ngài luật sư Lê thông minh tài giỏi ấy không thể nào không biết về sự tồn tại của Nhan gia được, nhưng lại không chọc thủng lớp giấy cửa sổ này, vẫn coi như bản thân không biết gì. Nhưng nếu như biết Bùi Vân lại liên lạc lại với Nhan gia, chắc hẳn vị luật sư Lê cũng sẽ không thể chịu được đâu.
Rõ ràng là hình ảnh vợ chồng Bùi Vân trong lòng anh giờ đây đã sụp đổ rồi5. Lưu Mang rũ mi, ngơ ngẩn, không biết Lê Xuyên đã có nhiều khúc mắc như vậy từ bao giờ. Cô tin chắc tâm trạng lúc này của anh cũng không kém gì giây phút mà cô biết được chuyện Nhan Thần Mặc là con trai của Bùi Vân.
Không bao lâu sau, Nhan Thần Bắc lại nhận một cuộc gọi khác, khi anh vừa mới gọi một tiếng
Mẹ
, mọi người đều tự biết rõ người đang gọi điện tới là ai.

Xem ra mẹ đã nói chuyện với bà ngoại rồi, em không phải lo lắng gì hết.
Nhan Thần Bắc an ủi, nói, lúc này mới hỏi,
Vết tát hôm qua là do bố em đánh phải không.

Lê Xuyên im lặng thừa nhận. Nhan Thần Mặc đang ngâm theo nhạc cũng dừng lại mấy giây,
Lại còn là luật sư cơ đấy! Ông ta làm thế là phạm vào tội cố ý làm bị thương hay là gì, phiền luật sư Tiểu Xuyên giải thích lại giúp người mù luật như tôi nhé.
Nói xong, cũng không đợi Lê Xuyên mở miệng đáp trả, anh lại tiếp tục ngâm theo điệu nhạc, trông có vẻ vô cùng đắc ý.

Tiểu Xuyên ngủ mất rồi... Vâng, con sẽ nói lại với Tiểu Xuyên. Mẹ không cần lo lắng... Ừm, vâng, chào mẹ.


Bà ấy nói nếu bố em mà gọi điện cho em, thì em cứ nói trở về thành phố T đón Tết với bà ngoại. Không được nói là...


Bây giờ mà lên núi thì lá thuốc với quả trong đó chắc cũng ít đi rồi. Nếu để em đi vào đó một lần nữa thì em cũng không dám chắc chắn bảo đảm là mình có thể đi ra khỏi cánh rừng đó không.

Nói tới chuyện hái thuốc, cô lại nhớ tới ông nội đã mất của mình, ông nội cô sống cả đời không dám ăn không dám tiêu, cho tới khi mất vẫn còn đang cầm chiếc cuốc trong tay, làm việc trên cánh đồng, dù tự biết mình mắc bệnh tim, tay chân đều bị phù nề, nhưng ông vẫn không quen với việc phải ngồi một chỗ ở nhà nghỉ ngơi.
Lưu Mang nhìn màn sương dày đặc quấn quýt bên sườn núi, phong cảnh nơi đây mịt mờ. Cô ngồi bật dậy, chỉ tới một đỉnh núi, giới thiệu,
Em từng tới nơi đó rồi, lúc bé ông nội từng đưa em đi lên đó hái táo gai đó.

Ba vị công tử bột này đương nhiên là chưa từng được tiếp xúc với việc lên núi hái thuốc hái quả gì đó rồi. Nghe Lưu Mang vô cùng có kinh nghiệm với việc lên núi hái thuốc, Nhan Thần Bắc lại rất hứng thú, nói chuyện tiếp lời với Lưu Mang cho đến khi tới được thành phố T.
Lê Xuyên không trả lời, ngược lại lại thấy Nhan 9Thần Mặc đùa giỡn,
Này, có cần tôi chở cậu quay về không. Đến trạm phục vụ tiếp theo thì có thể chuyển hướng quay lại thành phố S rồi.


Kh6ông cần đâu.
Lê Xuyên nói,
Đợi tới lúc về tôi sẽ nói với bà ấy.

Hai người ngồi đằng sau đấu khẩu nhưng nhìn lại vô cùng ngọt ngào, giống như hai tên oan gia chỉ vì chút chuyện nhỏ mà quấn lấy nhau không bỏ qua. Lê Xuyên nhìn vào gương chiếu hậu, giẫm lên chân ga, phóng như bay trên đường.
Từ thành phố S tới thành phố T phải đi qua một đoạn đường quanh co vắt qua núi, số lượng xe cộ đi qua đấy rất ít, phong cảnh lại không tệ. Cây cối xanh tươi rậm rạp che đi trận bão tuyết đêm qua, chỉ là mặt đường hơi trơn, khiến cho con đường bình thường chỉ đi mất nửa tiếng, lần này lại mất tới cả tiếng đồng hồ.
Nhan Thần Mặc dừng lại ở cây xăng phía trước, xuống xe nghỉ ngơi mấy phút, nhìn Lê Xuyên nói,
Cậu lái nửa đường còn lại đi. Tôi xuống ghế sau ngồi nghỉ chút.
Nói xong liền mở cửa ghế phụ ra, ôm Lưu Mang đang nằm ngủ bên trong ra, khiến cô giật mình tỉnh lại,
Chúng ta xuống ghế sau nằm đi, để hai người họ lên đằng trước ngồi.

Cô chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị lôi về ghế sau, anh chui vào xe, nặng nề ngồi xuống, chiếc mông lại đặt lên mái tóc dài của cô, khiến cô la lên oai oái.
Ô tô đi càng gần tới điểm cuối, cô lại càng khẩn trương. Tuy là chuyện tổ chức tiệc mừng đính hôn của cô và Nhan Thần Mặc đã chắc chắn rồi, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Dù sao thì cha của cô cũng khác với những người bình thường khác, là một tên ma men ham rượu như mạng. Cho tới bây giờ, cô vẫn còn nhớ như in căn phòng chất đầy két bia, giống như là một nhà kho nhỏ của một nhà máy sản xuất rượu vậy. Người ta mua từng lốc bia một, còn ông thì lại mua thành từng thùng một, thậm chí chưa uống hết đã mua thêm năm, sáu thùng rồi, cho tới khi tất cả các chỗ trống trong nhà đều dùng để chứa thùng rượu mới dừng lại.
Lưu Mang dù đứng từ phía xa cũng có thể ngửi thấy rõ mùi rượu, kể cả lúc này đang ngồi trong xe đi chăng nữa, thì cô cũng có thể cảm nhận được mùi hương nồng nặc đó.

Nhan Thần Mặc!
Lưu Mang đẩy Nhan Thần Mặc đang ngồi bên cạnh ra, vội vàng ngồi dậy vuốt lại tóc, lông mày dựng đứng tức giận nhìn anh.
Mà anh thì lại vẫn híp mắt, cười hê hê hai tiếng ngại ngùng, nói,
Anh không cố ý đâu.
Thấy anh vô lại như vậy, cô liền hiểu bản thân vừa rồi lại bị anh trêu chọc, nếu như tiếp tục chất vấn nữa thì chỉ sợ anh sẽ trở mặt mà ném cô khỏi xe, vứt cô lại trên đường cao tốc đầy tuyết này.

Không cần đâu, bọn anh sẽ đợi em ở nhà bà ngoại.
Nhan Thần Bắc nói. Anh ta không biết quá rõ về cha của Lưu Mang, thấy cô không thích mọi người đến thăm ông cùng mình nên cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.