Chương 88: Thứ vô ơn



Hừ.
Nhan Thần Mặc khinh thường hừ nhẹ. Lưu Mang lại quên mất, sao mà vị công tử nhà giàu đây có thể chưa thấy cảnh biển bao giờ ch8ứ, từ bắc tới nam, chỉ cần có tiền thì có chỗ nào không thể tới chứ.


Nếu anh không thích thì thôi vậy, anh ở lại khách sạn3 một mình nhé.


Cũng chỉ có mình Lưu Mang mới dám nói câu này với anh thôi.

Lê Xuyên...
Bà cụ Bùi rõ ràng là không biết cháu trai hôm nay sẽ về thăm mình nên có chút kinh hỷ.

Bà ngoại.

Khoảnh khắc bà cụ Bùi nhìn thấy hai anh em song sinh cùng bước từ trên xe xuống, sắc mặt liền trở nên nặng nề, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào hai anh em kia, nhẹ hỏi Lê Xuyên,
Sao chúng nó lại tới đây.


Bố!

Người đàn ông say xỉn dựa vào cô, nặng nề thở vào cô, khiến cô cảm thấy mùi rượu của ông đã chiếm hết không khí xung quanh của mình rồi. Đến khi Nhan Thần Mặc bước đến đỡ một tay của ông, Lưu Mang mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Đây là ai thế này?
Lưu Khánh Quân dựa vào Nhan Thần Mặc khoác bộ đồ comple trên người, hỏi Lưu Mang, khi biết được người này là bạn trai của con gái mình, ông ta quay đầu, đánh giá Nhan Thần Mặc từ trên xuống dưới, vui sướng nói to,
Con cũng có bạn trai rồi, bố mừng thay cho con đấy.

Lưu Mang khẽ đáp một tiếng,
Vâng.

Bà cụ Bùi tỏ ra vô cùng không muốn nhìn thấy hai anh em song sinh cùng cô, chỉ kéo tay Lê Xuyên đi vào nhà, nói chuyện với anh liên tục.

Có muốn ăn gì không, bà ngoại làm cho cháu.
Thấy hàng xóm xung quanh đều đã vào nhà tụ tập náo nhiệt, bà cụ Bùi mới nói chuyện với đôi song sinh mấy câu,
Còn mấy đứa, mỳ hàu có được không, tối qua vẫn còn lại chút hàu, hay để bà đi làm cho mấy đứa chút đồ ăn.

Thực ra việc về quê thăm người thân cũng chỉ có thế, ngoại trừ cùng ăn một bữa cơm đơn giản, tặng lì xì để biểu đạt chút ý tứ ra thì cũng chẳng còn việc gì nữa.
Từ nhà bà cụ Bùi đi tới căn nhà cũ của Lưu gia phải đi qua một đoạn đường bùn dài khoảng hai trăm mét, không ít khách hàng có tuổi ngồi trong các quán bán lẻ bên đường đều nhìn về phía hai người. Dù sao cũng không quen biết gì, tự nhiên lại có khách đến thăm, người trong thôn ai cũng có chút tò mò.

Lão Lưu, hình như là con gái ông đến kìa.


Là cháu đưa mọi người tới.
Lê Xuyên nhỏ giọng trả lời,
Bố mẹ cháu năm nay hơi bận, sợ tạm thời không có thời gian về với bà, nên mấy anh em chúng cháu về thăm bà đây.

Nói xong, Lê Xuyên bước tới bên cạnh Nhan Thần Mặc, giơ tay lên khoác vào vai anh, như thể là anh em tốt với nhau vậy.
Nhan Thần Mặc cũng tự hiểu rằng Lê Xuyên không thể nhận nhầm mình thành Nhan Thần Bắc được, Lê Xuyên làm vậy là vì biết mình sẽ không từ chối người này trước mặt bà cụ được, cho nên lại càng sáp tới ra vẻ thân thiết với anh hơn, khiến người khác cảm thấy tình cảm của ba anh em nhà họ vô cùng thân thiết.
Cháu trai...
Lưu Mang nhìn gương mặt u ám của Nhan Thần Mặc, tiến lên phía trước chào bà một tiếng, thấy bà cụ quen thuộc trong kí ức cũng không thèm tỏ phản ứng lại với mình chút nào, trong lòng cô cũng tự hiểu rõ hơn nửa. Ở đây, cô đã sớm trở thành một đứa vô ơn vứt bỏ cha ruột mà lên thành phố hưởng thụ cuộc sống sung sướng cùng mẹ ruột rồi. Trong mắt bọn họ, cô là đứa con gái toàn chìa tay đòi tiền cha mình, nhưng lại không chịu trở về thăm ông ta, đến một cuộc gọi cũng không thèm gọi.

Là Mang Mang đấy à.
Bà cụ Bùi khách sáo trả lời một câu,
Bà không nghĩ là cháu cũng về đấy.


Không, không cần.
Nhan Thần Mặc từ chối. Anh không thích ăn mấy thứ linh tinh, nhất là lại là do một bà cụ lớn tuổi làm cho mình nữa.
Nhan Thần Bắc lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì, nhìn độ dày thôi cũng biết số tiền trong đó không ít chút nào.

Đây là chút thành ý của bố cháu.
Nhan Thần Bắc nói rồi lại móc ra một bao lì xì hơi mỏng,
Còn đây là của cháu, nhà chúng cháu không thể thường xuyên về thăm bà được, nếu bà có cần gì thì cứ tự đi mua thêm vậy.

Nếu đã là diễn, thì vì bà cụ, anh cũng sẽ không từ chối.
Những hàng xóm bên đường lại cũng còn nhớ cặp anh em sinh đôi này, dù sao trong số những họ hàng của bà cụ thì cũng chỉ có một hai người này thôi.

Cháu trai về thăm bà cả rồi, thích thật đấy. Còn tôi đây á, đến thằng con trai còn chả thấy mặt đâu.

Chiếc xe chầm chậm đi trên con đường và9o thị trấn, khách đi du lịch trên đường nhìn thấy chiếc xe đắt tiền đều lần lượt né sang một bên nhường đường, chỉ sợ bản thân khôn6g chú ý sẽ làm xước một đường trên thân xe rồi phải đền tiền. Vậy nên mấy người bọn cô đi đường cũng coi như là suôn sẻ.
Ng5ày Tết ở làng quê, mọi người hầu như sẽ ở nhà chơi, phơi nắng rồi tán chuyện với hàng xóm, nói xem thu hoạch vụ mùa năm nay thế nào cùng với tình hình con cháu trong nhà mình.
Bà cụ trước cửa nhìn thấy chiếc xe đắt tiền dừng lại trước nhà mình, vội vơ lấy cái gậy chống, lấy chiếc khăn vuông màu xanh dương che lên đầu rồi nhoài người về phía trước xem xét, đến khi Lê Xuyên bước xuống xe, bà mới kích động đứng dậy.
Nhìn Nhan Thần Bắc lấy bao lì xì ra, đương nhiên phần của Nhan Thần Mặc cũng sẽ không thể thiếu.
Bà cụ Bùi lại không có chút khách sáo nào với bao lì xì hết, đã nhận là nhận luôn cả ba cái. Chỉ là thái độ của bà với hai anh em cũng không có chút thay đổi.
Đến khi Nhan Thần Mặc có chút không thể diễn tiếp nữa, nói muốn đến thăm Lưu gia, bà cụ Bùi mới vui vẻ hùa theo.
Không biết là ai lớn giọng gọi từ trong cửa hàng, Lưu Mang dừng lại, thấy cha mình lảo đảo loạng choạng từ trong đám người đi ra, cô liền lập tức buông tay Nhan Thần Mặc ra, tiến lên phía trước dìu lấy ông.

Bố.
Lưu Mang cau mày, trong giọng nói lộ ra một chút đau lòng cùng với tức giận,
Sao bố lại uống nhiều thế này.


Ơ... Ừm... Mang Mang đấy hả? Cuối cùng con cũng về đây rồi, ợ... Về là tốt rồi.
Lưu Khánh Quân nói năng lộn xộn,
Về mà cũng không nói cho một tiếng, bố còn tưởng hôm qua con về, còn mua không ít đồ cất trong tủ lạnh đấy. Bây giờ thì đóng đá cả rồi, chúng ta về nhà thôi, để đá tan cũng nhanh thôi, để bố làm cho con mấy món.

Nghe thấy tiếng Lưu Khánh Quân nói to như thế, không ít người thi nhau nhìn sang phía Nhan Thần Mặc. Tuổi không lớn, bộ đồ comple cao cấp được cắt may riêng cùng bộ đôi giày da thủ công từ Ý, trông vô cùng chững chạc, giống như một người đàn ông thành công.
Có người đi từ chỗ bà cụ Bùi tới đây mua rượu nghe thấy vậy, liền tiến lên nói chêm vào,
Đây không phải là cháu trai Bùi gia sao!

Nói tới nhà họ Bùi, có con rể là luật sư nổi tiếng, mấy năm trước hình như còn có người đồn bà ấy có đứa cháu làm ông chủ lớn, mà đứa cháu đấy lại đẻ được một cặp song sinh, nghĩ tới thì chắc đó là người trước mặt đây.
Lưu Khánh Quân giống như vừa phát hiện ra một vật quý chỉ sợ bị người khác nhìn thấy, ông kéo tay Nhan Thần Mặc, sốt sắng nói với Lưu Mang,
Đi, chúng ta về nhà thôi. Lâu lắm rồi không gặp con, về nhà bố phải nấu cho con vài món mới được.


Dọc đường phải nửa đỡ nửa kéo vì Lưu Khánh Quân đã say đến nỗi đi không vững, Lưu Mang sớm đã buồn phiền hối hận vạn lần rồi.

Dáng vẻ cô không muốn nhìn thấy nhất chính là bộ dạng say bí tỉ này của cha mình.

Vừa vào trong nhà, cảnh tượng hiện ra trước mắt còn tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, căn phòng trọ nhỏ theo kiểu một phòng khách một phòng ngủ được quét dọn sạch sẽ. Trên bàn bếp còn có hai thùng rượu kình, trông còn sạch sẽ hơn nhiều so với ngày thường.

Rượu kình: Một loại rượu đặc sản của vùng Hoàng Thạch, Hồ Bắc, Trung Quốc, có thể coi đây là một loại rượu thuốc có công dụng dưỡng sức khỏe.

Vừa bước vào nhà, việc đầu tiên Lưu Mang làm là mở tủ lạnh ra kiểm tra những thứ mà cha mình ăn mấy ngày nay, xem xem ông có được ăn ngon không, có ngủ được không, nếu mà thiếu cái gì thì cô có thể đi mua cho ông.

Chỉ là, vào giây phút cánh cửa tủ lạnh mở ra, cô liền ngây người, bên trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn lại một miếng đậu phụ đặt trong ngăn giữ nhiệt. Mà trong tủ phòng bếp cũng chỉ còn lại hai cây bắp cải héo vàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.