Chương 89: Lưu khánh quân
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1551 chữ
- 2022-02-04 05:20:29
Ài, phải đó, nó vừa mới trở về thôi. Tôi còn đang chuẩn bị làm chút cơm cho nó đây, ha ha.
Đúng rồi, phải như vậy chứ. Khó khăn lắ8m mới về nhà một chuyến, cứ phải ở lại ăn bữa trưa đã.
Bác kia vắt tay sau lưng, chậm rãi bỏ về nhà.
Người này chính là cha của cô,3 trọng sĩ diện, giả dối. Trước mặt người khác thì ra vẻ lúc nào cũng nhớ con gái, còn đằng sau thì làm gì có chuyện như thế. Lưu Mang cũng t9hấy không biết nên làm gì với chuyện này, mấy lần nghe thấy mọi người ở quê đều nói là cha mong ngóng mình về thế nào, còn chuẩn bị bao nhiê6u thứ cô thích ăn cho cô nữa. Người xung quanh cũng chỉ cảm thấy Lưu Khánh Quân rất nhớ rất quan tâm tới con gái, nhưng phải vào nhà, rồi mở5 chiếc tủ lạnh này ra mới biết được, tất cả đều chỉ là giả. Ông ta cũng chỉ là hóa trang thành một người cha hiền lành, yêu con trước mặt người ngoài mà thôi.
Đính hôn!
Lưu Khánh Quân lập tức ngước mắt lên, trừng lớn hai mắt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Nhan Thần Mặc mới gặp gỡ lần đầu, đánh giá lại trang phục trên người anh, qua hồi lâu cũng không nói lời nào.
Thấy Lưu Khánh Quân nhất thời không nói gì, Nhan Thần Mặc kéo một chiếc ghế nhựa bên cạnh tới trước mặt, nói,
Chú Lưu, thực ra bố cháu và chú cũng có quen biết, cháu nghe ông ấy kể mối quan hệ hồi còn trẻ của hai người cũng rất tốt. Chú còn nhớ Nhan Kiến Hùng không?
Ăn cái gì, không phải trong tủ lạnh rỗng tuếch đó sao!
Lưu Mang không quan tâm tới Nhan Thần Mặc cũng đang có mặt ở đây, nói thẳng,
Sáng ngày ra đã uống thành cái dạng này rồi, có phải là cũng chưa ăn sáng mà lại để bụng rỗng đi uống rượu rồi không!
Uống rượu lúc không có gì trong bụng là hại nhất, cô không phải là không muốn cho cha mình uống tí rượu nào, chỉ là không muốn ông uống tới say mèm thế này mà thôi. Tuổi thì cũng đã lớn rồi, dễ sinh bệnh, ai mà biết được ngày nào ông sẽ mắc phải ung thư phổi ung thư gan chứ. Nếu là người khác, thì cho dù có uống rượu thay cơm cô cũng không thèm ngăn cản.
Lưu Khánh Quân thấy con gái sốt ruột dạy dỗ mình như đang dạy một đứa trẻ, nở một nụ cười nhạt nhẽo, đi tới bên cạnh bàn bếp, mở nồi cơm ra, nói,
Bố có nấu cháo đây, nhưng mà chưa chín nên bố mới ra quán đó nói chuyện một lúc. Phải rồi, các con định ăn gì trưa nay, cùng húp cháo luôn sao?
Có chuyện gì, không sao, hai đứa cứ nói chuyện của hai đứa, bố uống rượu của bố.
Lưu Khánh Quân giống như vô cùng mệt mỏi, nắm tay đặt trên trán, ngáp ngắn ngáp dài, mỗi khi ngáp là lại phun một luồng khí nồng nặc mùi rượu ra xung quanh.
Lưu Mang thấy bộ dạng này của cha mình, cũng không còn muốn nói với ông về chuyện cưới xin của cô cùng Nhan Thần Mặc chút nào nữa. Vốn nghĩ sáng sớm về tới nhà thì cha mình có thể tỉnh táo một chút, rồi để lại chút ấn tượng tốt cho Nhan Thần Mặc, lại không nghĩ bộ dạng ông ta vẫn như cũ...
Chú Lưu, cháu và Mang Mang muốn đính hôn với nhau. Tổ chức vào mười ba tháng giêng này.
Nhan Thần Mặc học theo cách Lê Xuyên gọi Lưu Khánh Quân.
Cho dù Nhan Thần Mặc có vì lần gặp mặt đầu tiên này mà đồng ý húp cháo ăn đậu phụ để giữ lại cho ông một bậc thang đi xuống, thì Lưu Mang cũng nhất định không chấp nhận. Dù thế nào thì cô cũng phải lo lắng cho Nhan Thần Mặc, anh là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa, chẳng bao giờ phải lo lắng về việc ăn uống cả, để cho anh về thôn quê một lần cũng không phải dễ, nếu mà còn để anh ăn những thứ này nữa, cô cũng thật sự...
Không cần, chúng ta tới khách sạn thôi. Cách chỗ bọn con ở cũng gần, mấy ngày nay con và Thần Mặc sẽ ở lại thành phố T.
Lưu Mang từ chối,
Thần Mặc, anh nói chuyện với bố em nhé, em đi dọn lại phòng ngủ cho ông ấy.
Trình Nhu thường bảo con gái mình rằng chuyện quét dọn sửa sang nhà cửa đều phải làm xong trước năm mới, đêm giao thừa và mùng một đầu năm không được quét dọn gì hết, mấy cách làm mê tín truyền thống này Lưu Mang cũng không hiểu.
Nhan Kiến Hùng? Lưu Khánh Quân sững sờ trừng lớn hai mắt, nhìn gương mặt của Nhan Thần Mặc, một lúc lâu mới xác định người kia là chồng trước của Bùi Vân, là ông chủ bị phá sản kia. Vừa mới nhớ ra, ông lại nhớ tới cặp song sinh con của bà Bùi giàu có mà hàng xóm hay nói, Lưu Khánh Quân gật đầu liên tục. Giờ đây không còn giống như hồi xưa nữa, xem ra Nhan gia đã được vực dậy rồi.
Vậy Bùi Vân là mẹ ruột của cháu à, còn Lê Xuyên là em trai cháu sao?
Nhắc tới Bùi Vân, Nhan Thần Mặc đương nhiên có chút không vui. Chỉ là điều mà Lưu Khánh Quân vừa nói đều là sự thật. Nhan Thần Mặc nhỏ giọng đáp một tiếng.
Cô lột hết mấy cái chăn bẩn của Lưu Khánh Quân, ném hết vào máy giặt. Vừa nghe thấy tiếng Lưu Khánh Quân đi lấy rượu, phát ra mấy tiếng đinh đinh, cô liền chạy ra ngoài xem xem.
Ầy, bác cũng không biết nên tiếp đãi cháu thế nào cho phải. Uống rượu chứ? Bác ở đây, cái gì cũng không có, chỉ có rượu là nhiều thôi. Đừng có làm khách.
Vừa nói xong ông liền vặn mở nắp của một chai rượu kình. Rượu kình cũng là rượu thuốc, không thể uống nhiều. Nhưng Lưu Khánh Quân lại là một người ngày ba bữa không thiếu được rượu, vậy nên một ngày uống tới bảy, tám chai rượu kình cũng là chuyện bình thường.
Thấy cha mình mời rượu anh, Lưu Mang sải bước tới, giằng lấy hai chai rượu, giọng nói mang theo cầu xin,
Hôm nay có thể đừng uống rượu không, bọn con tới thăm là vì có việc muốn thưa với bố.
Ha, hóa ra là con trai của anh Kiến Hùng à.
Lưu Khánh Quân giống như vừa mới tỉnh ngộ, kêu to một tiếng,
Chú cũng bao nhiêu năm không gặp bố cháu rồi...
Nói tới đây, ông ta có chút khó xử dừng lại,
Lúc còn trẻ bố cháu có cho chú mượn chút tiền, cho tới bây giờ chú còn chưa trả lại.
Rất ít người biết chuyện này, đều là chuyện của đời trước rồi. Nhan Thần Mặc nở nụ cười nhẹ, nói,
Chú cũng không cần để ý tới những chuyện quá khứ đâu, sau này chúng ta đều là người nhà cả, nói mấy chuyện ấy lại thành ra xa lạ rồi.
Lưu Mang định chêm vào mấy câu, lại đều bị Lưu Khánh Quân ngắt lời. Ông không ngừng vòng vo hỏi thăm tình hình hiện tại của Nhan Kiến Hùng, có sống tốt không, làm ăn thế nào rồi.
Khi biết Nhan Kiến Hùng hiện giờ đã là chủ tịch của một công ty lớn, Lưu Khánh Quân ra vẻ bình tĩnh, thở hắt ra,
Bố cháu cũng không dễ gì mới làm được vậy, chuyện hồi còn trẻ chú đều biết hết. Cháu cũng khuyên bố, đừng có làm việc liều mạng như vậy, mấy thứ tiền bạc này đủ dùng thôi là được rồi. Sinh ra cũng không cầm tới, chết đi cũng chẳng mang theo được... Cứ nhìn chú đây này,
Lưu Khánh Quân vỗ tay một cái,
Nghèo thì nghèo một cách phóng khoáng, ăn sạch tiêu sạch, sức khỏe dồi dào. Ha ha ha...
Lưu Mang ghét nhất là câu này, cái gì mà
ăn sạch tiêu sạch, sức khoẻ dồi dào
cũng chỉ để cho người thu vào không bằng chi ra như ông dùng để tự lừa mình dối người mà thôi, còn về sức khỏe có dồi dào hay không, cứ xem tình trạng lúc này của ông ta liền biết.
Bố.
Lưu Mang gọi,
Hôm con và Thần Mặc đính hôn, bố tới thành phố S đi. Bọn con không mời nhiều người, cũng chỉ có hai gia đình chúng ta thôi.
Lưu Khánh Quân xua tay liên tục, nói:
Còn chưa đến ngày mà, đến lúc ấy rồi nói tiếp.
Nói xong lại đứng dậy vào phòng ngủ,
Mang Mang, con vào đây một chút.
Trong phòng không còn mấy tấm chăn bẩn, không khí cũng thoáng đãng hơn nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.