Chương 91: Bay lên ngọn cây



Em xin lỗi.
Lưu Mang cảm thấy lồng ngực của mình như bị nhét vào cả một đống bông lớn, khó thở vô cùng. Trong lòng vốn đã 8tồn tại cảm giác tự ti vì cách biệt giữa nhà mình và Nhan gia, cha cô lại còn làm náo loạn như vậy, nói không có chút áy ná3y nào thì là giả.

Nhan Thần Mặc khẽ co đầu gối, phần eo và bên quần đã sớm bị bẩn do bùn bám trên tảng đá. Gương mặ9t anh cứng đờ, nhìn cô, nhàn nhạt trả lời,
Không trách em.
Anh lại nặng nề thở hắt ra một hơi,
Chỉ là không nghĩ tới bà 6ấy sẽ như vậy.


Từ lúc mới quen biết Lưu Mang, cô vẫn luôn kể cho anh bà ngoại của Lê Xuyên tốt tới mức nào, anh cũ5ng chưa từng nghĩ tới việc bà sẽ phản ứng thế nào khi biết mình cưới Lưu Mang làm vợ. Cũng may là Nhan gia không có quan hệ nhiều với Bùi gia cả, nếu không, đổi lại là Lê Xuyên hẹn hò với một người con gái có bối cảnh gia thế chênh lệch như vậy, chỉ sợ Bùi Vân cùng với bà cụ cũng sẽ ngất đi vì tức mất. Nghĩ tới đây, Nhan Thần Mặc cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Chỗ bố em không phải là vẫn còn hai cây à.


Héo hết rồi.
Lưu Mang nói.
Nhìn cô nghiêm túc lựa rau quả, Nhan Thần Mặc khẽ nhướng mày, trêu chọc,
Thế mà em còn nói ghét chú Lưu lắm, mẹ em nói là trong lòng em vẫn để ý tới ông ấy nhiều lắm, đúng là thế thật.

Lúc này phải đối mặt với Bùi Vân, Lưu Mang thật sự hơi chột dạ không nói nên lời. Cô biết dì Bùi không thích Nhan Thần Mặc, mà cô lại trở thành vợ anh, thậm chí còn là con dâu tương lai của bà. Nếu bà thật sự không tới, cô còn có thể thả lỏng hơn một chút, nhưng chuyện này đối với Nhan Thần Mặc mà nói, thì lại là một điều đáng tiếc.

Vẫn phải thông báo chút chứ hả. Như là mẹ em nói, có tới hay không là chuyện của bà ấy.
Lưu Mang thở hắt ra một hơi, chớp đôi mắt sáng nhìn anh.

Ừ.
Nhan Thần Mặc cũng chỉ trả lời lấy lệ.

Hửm?
Nhan Thần Mặc nghi ngờ nâng cao giọng.
Cô thật sự không biết cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế nào mà, nếu đặt trong những gia đình bình thường thì có thể đây sẽ là cuộc sống hàng ngày của họ. Sau khi tan làm, hai vợ chồng có thể dắt tay nhau đi chợ, một người nấu ăn, một người rửa bát. Nhưng người này lại là Nhan Thần Mặc, là một trong hai người chắc chắn sẽ tiếp quản Nhan thị. Nghĩ tới việc Nhan Kiến Hùng đêm giao thừa cũng không thể đón Tết ở nhà, cô cũng đã dự đoán được cuộc sống sau này của mình cùng với Nhan Thần Mặc rồi.

Đúng là mua đồ gì trong Tết cũng đắt thật.
Lưu Mang nhặt một cây cải bắp tươi lên nhìn giá, có chút không nỡ để vào trong xe mua hàng.
Lưu Mang khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng mâu thuẫn. Thành phố T, nơi mà cô đã nhận đủ tình người ấm lạnh, đến cả những việc mà cha ruột của cô làm những năm gần đây cũng khiến cô cảm thấy thất vọng. Nhưng vừa nghĩ đến thời thơ ấu, Lưu Khánh Quân dù có đập nồi bán sắt đi chăng nữa cũng muốn mua cho cô một con búp bê, yêu thương cô bằng cả sinh mạng, cho nên nếu nói cô không có chút tình cảm gì với cha mình thì là đang nói dối. Chỉ là có bao nhiêu điều xảy ra như vậy, tâm tư khác đi, tư tưởng cũng thay đổi, cô không hiểu Lưu Khánh Quân đang nghĩ gì, cũng không nhẫn tâm để ông cứ uống rượu làm hại cơ thể như vậy.
Nếu cứ trở lại thành phố S, cô thật sự có chút không yên tâm. Cô lo Lưu Khánh Quân sẽ chết đói ở nhà, hoặc là cứ uống rượu mãi, cho tới khi say mà chết đi...
Cô từng nghĩ tất cả những khả năng, càng nghĩ lại càng thêm lo. Nhưng nếu ở lại đây chăm sóc Lưu Khánh Quân, vậy thì cuộc sống của cô sẽ càng trở nên đau khổ hơn mà thôi.
Người mua sắm trong siêu thị vào dịp Tết rất ít, tốc độ tính tiền cũng vì vậy mà nhanh hơn rất nhiều.
Lái xe trở lại thôn, Lưu Mang thấy cha mình lại uống say, không kiềm chế nổi mà giận tới lồng ngực run rẩy.
Trên mặt ông ta lộ rõ sự khổ sở không nói ra được, hơn hết là cảm giác thất bại. Lưu Mang nhận lấy đồ từ tay Nhan Thần Mặc, sắp xếp ổn thỏa xong, cô lại nghe thấy tiếng Lưu Khánh Quân nói năng lộn xộn, lầm bầm với Nhan Thần Mặc mấy câu, lại càng cảm thấy phiền chán hơn.

Tới đây.
Nhan Thần Mặc đưa tay ra, kéo cô lên mỏm đã, ngồi sát bên cạnh anh. Thấy cô bị lạnh tới mức run lên cầm cập, anh cởi áo khoác xuống, khoác kín người Lưu Mang.

Người nào cần gặp thì cũng đã gặp rồi, cơm thì cũng đã ăn rồi. Chúng ta mau mau về nhà thôi. Chỗ này... chẳng có cái gì đáng nhớ hết.
Nhan Thần Mặc nói.
Không có thứ gì đáng nhớ.
Chuyện này không thể phủ nhận. Cô đúng là ghét Lưu Khánh Quân, những cũng chỉ ghét một mặt uống rượu, không có trách nhiệm này của ông ta thôi. Dù sao đi chăng nữa thì đó cũng là người cha đã sống cùng mình gần mười năm, làm sao nói không có tình cảm gì được.
Lưu Mang cũng không chịu thua kém, nói,
Không phải anh cũng như vậy à, anh có dám nói bản thân không quan tâm tới dì Bùi chút nào không.

Bùi Vân từ trước tới giờ cũng chưa từng chăm sóc hai anh em Nhan Thần Mặc chút nào, nhưng bọn họ vẫn quan tâm tới người mẹ này tới vậy, huống gì là cô và Lưu Khánh Quân chứ.
Nhưng Nhan Thần Mặc lại là một tên cứng đầu, nhắc tới tên Bùi Vân, anh đều có thể căng cứng da đầu chống cự tới cùng.

Anh đã nói với dì Bùi chuyện đính hôn của chúng ta chưa? Bà ấy nói thế nào?
Lưu Mang hỏi.
Nhan Thần Mặc im lặng một lúc, nhìn cô một cái, đẩy xe mua hàng về phía trước,
Chưa.
Anh lạnh lùng nói,
Bà ta không tới cũng tốt.


Ừm, chúng ta phải mau chóng trở về thôi.
Lưu Mang nói,
Nhưng em còn muốn đi siêu thị chuẩn bị chút đồ cho ông ấy nữa.

Hoa quả, rau củ, các loại nhu yếu phẩm, cô nhất định phải chuẩn bị đủ cho ông mới có thể yên tâm được.
Tính tới lúc Lưu Khánh Quân tới thành phố S tham gia tiệc đính hôn của cô vẫn còn tới nửa tháng, chỉ cần chuẩn bị đồ đủ cho nửa tháng là được rồi.
Bữa trưa tan rã trong sự không vui vẻ, Nhan Thần Bắc vẫn cứ gọi điện thoại cho Nhan Thần Mặc, nhưng Nhan Thần Mặc cũng nhất quyết không nghe máy, lái xe đưa Lưu Mang đi tới một siêu thị lớn vẫn đang hoạt động ở trên trấn.

Em nói xem, chúng ta như thế này có giống những ngày sau khi kết hôn không?
Nhan Thần Mặc đẩy xe mua hàng, cúi người khẽ cười nói bên tai Lưu Mang. Anh và Lưu Mang cùng sống chung một nhà đã gần hai tháng rồi, những đồ dùng trong nhà cũng đều do mẹ Trần mua sắm chuẩn bị hết. Lần này đi cùng cô ra ngoài mua các loại nhu yếu phẩm, Nhan Thần Mặc cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Chuyện đó em cũng không rõ nữa.
Lưu Mang ngây ngẩn trả lời.

Anh lên xe đợi em đi, em muốn ở riêng với bố một lát.
Lưu Mang rũ mắt, đôi môi mím chặt.


Ừ.
Nhan Thần Mặc cũng không nhiều lời, chỉ đau lòng nhìn cô mấy lần. Khi vừa mới quen biết Lưu Mang, anh chỉ cảm thấy trên người Lưu Mang có một loại gánh nặng kì lạ. Sau này tình hình buôn bán cửa hàng trà sữa của Trình Nhu tốt hơn, gánh nặng tâm lý của cô mới dần dần vơi bớt đi một chút. Chỉ là về quê với cô, anh mới phát hiện tâm lý vị hôn thê của mình đã phải gánh chịu nhiều thứ đến vậy.

Trong phòng chỉ còn lại cha con hai người. Lưu Mang kiềm chế sự tức giận trong người, giọng nói lo lắng hỏi:
Bố, sao bố lại uống nhiều thế này nữa rồi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.