Chương 92: Muốn cưới hay không thì tùy


Lưu Mang nói xong, gạt nước mắt bước ra ngoài, lại nhìn thấy đôi mắt của Nhan Thần Mặc đã đứng bên ngoài nghe thấy mọi chuyện, sự tủi thân trong l8òng lại cuộn lên như dời sông lấp biển.

Ngồi vào xe, cô khóc thút thít. Đây là lần đầu tiên cô khóc một cách khó coi tới vậy trước mặt Nh3an Thần Mặc. Cô là người mạnh mẽ, từ trước tới nay cũng chưa bao giờ để lộ một mặt yếu ớt không chịu nổi trước mặt những người mà cô yêu quý. Trư9ớc đây, những chuyện liên quan tới Lưu Khánh Quân cô cũng chỉ nói với một mình Lê Xuyên.


Hức hức...

Chiếc xe chầm chậm rời khỏi khu nhà, đi tới đường chính trong thôn, thấy Lê Xuyên xách theo cả một đống đặc sản quê trong tay, đứng dựa vào cây cột, Lưu Mang vô cùng tò mò.

Sao mọi người lại ở đây.

Nhan Thần Bắc nhìn thấy chiếc xe đi tới liền đi ra giữa đường, vẫy tay với Nhan Thần Mặc, chặn đứng đường đi.

Đúng là mascara kém chất lượng, từ lần sau em không thèm dùng nữa.
Lưu Mang vội vàng rút giấy ăn ra chà mạnh lên mặt.
Nhan Thần Mặc cười nhẹ, rút một tờ giấy ướt ra lau nhẹ mặt cho cô. Lưu Mang vừa định từ chối, anh lại cưng chiều nắm lấy hai tay cô.

Đừng cử động, em không tự nhìn được.
Giọng nói của anh dịu dàng, không giống như một Nhan Thần Mặc trẻ con bá đạo thường ngày chút nào,
Nhìn em lau mạnh thế, khéo lột luôn cả mấy lớp da luôn mất.


Mang Mang còn lái tốt hơn anh đấy!
Nhan Thần Mặc ghét bỏ nói.
Nhan Thần Bắc cười khan hai tiếng, cũng may được Lê Xuyên cứu giúp, chủ động bảo để anh lái hộ, anh ta mới nhẹ nhõm thở hắt ra một hơi, ngồi vào ghế phụ.
Lê Xuyên lái xe vô cùng ổn định, cho dù con đường phía trước nhấp nhô gập ghềnh đi chăng nữa cũng khó mà cảm thấy chút lắc lư nào. Chiếc xe nhanh chóng đi hết đoạn đường trống, lại chen lách vào dòng xe đông đúc, cả quãng đường còn lại cũng không bị mắc phải tình trạng tắc đường đau đầu nữa.

Đường về anh lái đi.
Nhan Thần Mặc một tay chặn lên cửa xe, một tay đút túi quần, nhìn chằm chằm vào Nhan Thần Bắc đã ngồi vững vàng trên xe, giống như nếu Nhan Thần Bắc mà không chịu làm tài xế thì anh sẽ đứng chặn giữa đường luôn không bằng,
Mang Mang, em xuống xe đi, chúng ta ngồi đằng sau nghỉ ngơi chút.

Trình độ lái xe của Nhan Thần Bắc trong cả ba anh em không được coi là tốt, trên đường mà thấy nhiều xe, anh ta sẽ lập tức giảm tốc độ không dám tiến lên nữa. Đến cả việc bắt xe cũng trở thành một việc vô cùng đau khổ với anh ta. Nghe Nhan Thần Mặc lảm nhảm và sự hướng dẫn của Lê Xuyên, Nhan Thần Bắc vô cùng bối rối.

Cả năm nay anh chưa lái xe rồi, bình thường đều có tài xế đưa đón. Thật sự cũng không rõ...

Nhan Thần Bắc không ngừng xin Lê Xuyên chỉ bảo cho mình kĩ thuật lái xe, thậm chí còn khen Lê Xuyên thành thần xe.

Không biết ngại, lại còn thần xe cơ đấy!
Nhan Thần Mặc buồn bực nói,
Nhan Thần Bắc, tên não tàn nhà anh xem lắm hoạt hình quá rồi hả.
Anh không thích anh ruột lại đi khen ngợi Lê Xuyên trước mặt mình chút nào, điều này khiến anh cảm thấy ghen tị vô cùng.
Lê Xuyên lại không thèm để ý tới Nhan Thần Mặc, chỉ coi như người kia lại nổi tính trẻ con lên thôi.
Ngón cái quệt qua má cô, ma6scara màu đen bị nước mắt làm trôi sạch, lem luốc hết cả mặt.
Vốn đang là dáng vẻ khiến người khác thương xót, Nhan Thần Mặc lại đột nhiê5n cười ra tiếng, khiến Lưu Mang chợt sững sờ, trừng đôi mắt tròn lên khó hiểu nhìn anh.
Người này thế mà vẫn có thể cười được. Lưu Mang khẽ nhăn mày, nhìn Nhan Thần Mặc không nhịn nổi cười. Cho tới khi Nhan Thần Mặc chỉnh gương chiếu hậu cho cô nhìn thấy bộ dạng thảm thương bất đắc dĩ của chính mình, cô mới ngừng khóc lại, bị gương mặt như đang tấu hài của mình chọc cười.
Nhan Thần Bắc bước tới, mở cửa ghế sau, lại bị Nhan Thần Mặc khóa lại. Anh ta dựa vào cửa sổ xe, khẽ gõ hai tiếng, chậm rãi uy hiếp:
Nói sao thì bọn anh cũng đi gặp bố vợ với em mà. Nếu em mà bỏ bọn anh lại đây thì quá là không nghĩa khí rồi. Cẩn thận kẻo Mang Mang khinh thường em đấy.

Trong mắt Nhan Thần Mặc xẹt qua một tia sát ý lạnh băng, anh mím môi, cứng nhắc cười nói:
Không phải mấy người muốn tới bên bờ biển chơi hai ngày sao. Bữa sau để mẹ Trần đến đón hai người là được rồi, hoặc là hai người gọi xe mà quay lại. Cứ làm bóng đèn giữa vợ chồng nhà em mãi cũng không tốt đâu.


Cứ yên tâm, anh với Tiểu Xuyên nhắm mắt vào là được, hai đứa muốn làm gì thì cứ làm đi.
Nhan Thần Bắc nở nụ cười rạng rỡ ép Nhan Thần Mặc phải mở cửa xe, anh ta liền nhanh chóng chui vào xe, lại bị Nhan Thần Mặc xuống xe lôi ra ngoài.
Nhan Thần Mặc không kiên nhẫn trợn trắng mắt với Nhan Thần Bắc một cái, đi thẳng tới chỗ cách anh ta một đoạn mới phanh lại,
Tránh ra!

Nhan Thần Bắc nhíu mày, nghi ngờ hỏi:
Ài, em sẽ không định bỏ anh với Lê Xuyên lại đây rồi cứ thế trở về chứ.

Nhan Thần Mặc không đáp lời.
Nhan Thần Mặc nói như vậy giống như Bùi Vân không phải là mẹ ruột của mình vậy.
Lê Xuyên đáp một tiếng, hỏi:
Là muốn nói chuyện với bà ấy về chuyện anh đính hôn sao?
Anh nghĩ ngợi một chút, nói,
Vậy thì anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý, cố gắng đừng gây xung đột với bà ấy.

Nhan Thần Mặc hừ lạnh, trong lòng anh, chuyện anh đính hôn không có liên quan chút nào tới người phụ nữ kia hết. Thông báo cho bà ta cũng chỉ là để lại chút mặt mũi cho bà ta mà thôi, nếu như không phải mẹ vợ tương lai của anh nhất quyết phải làm theo nguyên tắc lễ nghĩa, thì anh còn lâu mới thèm tới Lê gia gặp người phụ nữ kia.
Tờ khăn ướt mát lạnh, vô cùng thoải mái. Lưu Mang chu môi, chớp chớp đôi mắt đẫm nước, thấp giọng nói:
Chúng ta trở về thôi. Em nhớ mẹ rồi.
Cô nói xong, lại nghẹn ngào một chút.
Nhan Thần Mặc hít sâu một hơi, nhìn cô khóc như một đứa trẻ, yêu thương nhìn cô,
Ừ, vậy chúng ta về thôi.
Ngón tay nóng ấm vuốt qua sống mũi của cô, yêu chiều nói,
Đừng khóc nữa. Em khóc xấu quá đi mất, anh không muốn cưới em nữa đâu.

Lưu Mang bĩu môi, tủi thân đáp,
Muốn cưới hay không thì tùy anh!

Nhan Thần Mặc cởi giày ra, đạp hai chân lên đằng sau ghế lái, khiến Lê Xuyên có chút không thoải mái, phải dịch người về phía trước.

Đi tới nhà cậu trước đi, gặp mẹ cậu đã. Rồi chúng tôi tự lái xe về nhà.
Nhan Thần Mặc lạnh lùng nói.
Nhà cậu, mẹ cậu.
Lúc đầu Lưu Mang còn nghĩ Lê Xuyên chỉ là lo lắng lúc Bùi Vân và Nhan Thần Mặc gặp nhau, thái độ hai người không tốt nên xảy ra xung đột. Nhưng đến khi tới Lê gia thì lại không phải là chuyện ấy, mà là Bùi Vân không hài lòng chút nào với đối tượng kết hôn của Nhan Thần Mặc.

Tuyết ở thành phố S vẫn chưa tan, căn biệt thự của Lê gia lại vô cùng yên tĩnh. Tiếng xe đi vào cũng nhẹ nhàng hơn hẳn ngày thường.

Thấy Bùi Vân tự mình quét tuyết ngoài sân, Lê Xuyên xuống xe, giọng nói ấm áp gọi một tiếng,
Mẹ.


Bùi Vân nhìn thấy Lê Xuyên, sắc mặt liền tốt hơn nhiều, đến khi nhìn thấy ba người kia cùng nhau tiến vào Lê gia, gương mặt lại trầm xuống.


Bố có ở nhà không ạ?
Lê Xuyên cất giọng hỏi trước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Yêu Đương Không Đứng Đắn.