Chương 93: Lật bài ngửa
-
Yêu Đương Không Đứng Đắn
- Manh Bái
- 1464 chữ
- 2022-02-04 05:20:48
Hai chữ đơn giản, lại mang theo sự xa cách không nói nên lời.
Mẹ, bên ngoài lạnh lắm, để anh con vào nhà đi. Dù sao thì 8bố cũng không ở nhà.
Lê Xuyên nói.
Bùi Vân thấy những bóng người đi ngang qua biệt thự, miễn cưỡng gật đầu, đi vào nhà.3
Mẹ!
Lê Xuyên đi tới, khó hiểu nhìn Bùi Vân, lại nhìn Nhan Thần Bắc nhếch nhác. Chỉ sợ lần này Nhan Thần Bắc lại bị Nhan Thần Mặc liên lụy rồi.
Con đi vào nhà ngay cho mẹ, nếu như con vẫn muốn qua lại với chúng nó, thì con cũng rời khỏi Lê gia luôn đi!
Bùi Vân vứt chậu nước xuống đất, lạnh lùng quét mắt nhìn Lê Xuyên, quay người bước nhanh vào nhà.
Có vẻ Nhan Thần Mặc thật sự đã xé rách mặt với Bùi Vân rồi, Lưu Mang lo lắng nhìn gương mặt bị dội nước lạnh tới trắng bệch của Nhan Thần Mặc, cởi chiếc khăn quàng xuống, nhanh chóng lau mái tóc ướt sũng nước của anh.
Cả nhà đương nhiên là bao gồm cả Lê Thiên Minh, Bùi Vân căm hận trừng mắt nhìn anh, gương mặt trắng bệch, hô hấp nặng nề, nhẹ giọng giễu cợt,
Đường đường là nhị công tử Nhan gia mà lại đi lấy một con bé nghèo khố rách áo ôm về làm vợ, phụ nữ trên đời chết hết rồi hay sao!
Chuyện này cũng không cần bà phải quan tâm, ít nhất thì tôi cũng biết là Mang Mang sẽ không giống loại người như bà.
Nhan Thần Mặc hất cánh tay của Nhan Thần Bắc ra, tiến tới gần Bùi Vân đang dựa vào bàn ăn, lạnh lùng uy hiếp,
Tôi có nên kiện cái tát vừa rồi của bà không nhỉ. Bà Lê, bà nói cho tôi xem nào, tôi nên gán cho bà cái tội danh nào thì tốt đây.
Bà ta trước đây không phải là chưa từng đánh Nhan Thần Mặc, chỉ là vừa nghe thấy Nhan Thần Mặc nói muốn kiện mình, Bùi Vân đúng là hơi hoảng loạn. Như tính cách của Nhan Thần Mặc, anh thật sự có thể làm ra loại chuyện này lắm. Nếu làm lớn chuyện ra thì mối quan hệ của bà ta cùng Nhan gia chỉ sợ không thể giấu giếm nổi nữa rồi.
Đây đâu phải là lời mà một công tử nhà giàu có học thức có thể nói ra miệng. Nhan Thần Bắc hùng hổ kéo Nhan Thần Mặc ra ngoài, anh ta thật sự lo sợ em trai mình sẽ khiến Bùi Vân tức tới ngất xỉu ngay năm mới này mất.
Bà Lê, về tiệc đính hôn của tôi, bà muốn tới thì cứ tới nhé.
Tiếng cười khẽ đầy khinh thường vang lên trong phòng khách, thấy cảm xúc của Bùi Vân lại dao động lớn như vậy, Nhan Thần Mặc vô cùng hài lòng đứng trước bậc cửa, nhìn Lê Xuyên đang ngồi cùng Lưu Mang trên ghế đá, cao giọng gọi,
Lê Xuyên... bà mẹ của súc sinh đang tìm cậu kìa.
Nhan Thần Bắc đẩy Nhan Thần Mặc lảo đảo một cái. Trên mặt Lê Xuyên cũng có sự khó xử không nói nên lời, tuy không biết Nhan Thần Mặc và mẹ mình vừa nói những gì, nhưng hai chữ kia cũng không phải là điều hay ho.
Ngôi nhà của họ Lê cách âm rất tốt, cho dù người trong nhà cãi nhau tới lật trời thì người bên ngoài cũng không nghe th9ấy tiếng động gì hết. Nhan Thần Bắc vẫn kính trọng Bùi Vân, mở miệng là gọi một tiếng
mẹ
. Mà Bùi Vân thì từ đầu tới cuối đều k6hông đáp lại tiếng gọi của anh, khiến cho Nhan Thần Mặc trào phúng cười lên.
Người ta đã không thèm tiếp nhận tình cảm 5rồi, anh còn cứ lấy mặt nóng dán vào mông lạnh như thế. Anh trai thân yêu của em, đừng không có lòng tự trọng như thế được không.
Mặt nóng dán mông lạnh: Ý nói vẫn lấy thái độ nhiệt tình để đáp lại sự lạnh lùng thờ ơ của người khác.
Lê Xuyên biết Nhan Thần Mặc với mẹ mình lại bắt đầu khai chiến rồi, liền nhìn sang Lưu Mang không nói lời nào đang đứng một bên, tiến lên phía trước, nhẹ giọng nói:
Chúng ta ra ngoài vườn đi, để họ nói chuyện rõ ràng với mẹ anh.
Vâng.
Lưu Mang ngây ngẩn đồng ý, cô chưa từng nhìn thấy một mặt dữ dội tới vậy của Bùi Vân. Dì Bùi trong lòng cô vẫn luôn là một người ấm áp, tuy là không tiếp nhận hai đứa con trai Nhan gia này, những cũng sẽ không tự làm xấu mặt bản thân trước mặt người khác.
Đóng cửa phòng khách lại, Lưu Mang vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Nhan Thần Mặc cãi nhau cùng với Bùi Vân.
Ít nhất thì bố tôi cũng đã nuôi lớn tôi, dạy dỗ tôi, bà có tư cách gì mà nói như vậy hả!
Nhan Thần Mặc lạnh lùng trào phúng,
Không giống bà, Nhan gia vừa lao đao đã vội vàng ly hôn, cầm tiền bố tôi cho mà tìm một tên đàn ông khác rồi lập nghiệp. Vứt bỏ chồng con, loại phụ nữ ăn cây táo rào cây sung như vậy chắc cũng chỉ có một mình bà thôi!
Chát...
Một tiếng tát chói tai vang lên trong phòng khách.
Gương mặt Bùi Vân vô cùng đáng sợ, bà ta bị Nhan Thần Mặc nói thế liền tức tới run rẩy cả người, nhưng lại không thể đáp lại một chữ nào hết.
Súc sinh!
Bùi Vân lạnh lùng hét to.
Giống như đang sớm tê dại với những thái độ này của Bùi Vân, Nhan Thần Mặc lại không tức giận chút nào, ngược lại còn đùa cợt:
Tôi là súc sinh, vậy Lê Xuyên nhà bà thì là cái dạng gì thế.
Mày!
Nhan Thần Bắc đứng bên cạnh tóm lấy Nhan Thần Mặc, muốn anh bớt nói đi mấy câu, nhưng Nhan Thần Mặc đang bị kích động nói thế nào cũng không dừng lại được.
Thần Mặc, đừng quên hôm nay em tới đây là vì chuyện gì!
Nhan Thần Bắc nhắc nhở.
Nhan Thần Mặc cắn môi, trong khoang miệng tràn ngập mùi tanh của máu, anh chậm rãi nói:
Chuyện cần thông báo tôi cũng đã thông báo rồi, bà Lê, lúc đó mời cả nhà bà tới dự nhé. Tôi đợi các người.
Chỉ cần là chuyện của Bùi Vân, Nhan Thần Mặc đều sẽ cứng đầu vô lại như vậy.
Nghe anh nói vậy, Nhan Thần Bắc đã nghe nhiều thành quen, Bùi Vân đột nhiên đặt mạnh chiếc cốc hoa mẫu đơn xuống, khiến nước trà bên trong bắn ra ngoài tung tóe.
Đây chính là đứa con ngoan mà Nhan Kiến Hùng dạy dỗ đấy sao!
Quả nhiên, một chậu nước lạnh từ bên trong hắt lên người hai anh em Nhan gia đang đứng ở cửa, khiến hai người ướt như chuột lột.
Gương mặt đắc ý của Nhan Thần Mặc lập tức trở nên xám xịt, tức giận trợn tròn hai mắt, không thể tin được nhìn Bùi Vân đi ra từ trong nhà.
Cút!
Bùi Vân lạnh giọng hét, nhìn giống hệt một mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ, đâu còn dáng vẻ của một người phụ nữ giàu có nữa.
Lê Xuyên không nhịn được nhìn Nhan Thần Bắc, nói:
Anh, mọi người về trước đi, em sẽ nói chuyện với mẹ.
Anh nặng nề thở hắt ra một hơi, không kiềm được mà liếc sang Nhan Thần Mặc.
Cửa xe bị Nhan Thần Mặc mạnh mẽ mở ra, giấy ăn bị rút mạnh phát ra tiếng sột soạt.
Lưu Mang nắm vô lăng, nhàn nhạt hỏi,
Anh lại gây sự với dì Bùi rồi.
Nhan Thần Mặc không trả lời, mà chỉ ngồi trên ghế phụ, nói với Nhan Thần Bắc,
Anh cũng thấy rồi đấy, là bà ta công kích em trước.
Nhan Thần Bắc có một đứa em trai thế này cũng vô cùng đau đầu, anh ta cởi áo khoác ra, lấy giấy ăn lau tóc, một mẩu giấy ăn màu trắng bị dính lại trên tóc.
Chuyện tình xảy ra như thế nào, em tự biết rõ!
Nhan Thần Bắc nổi nóng nói. Nếu không phải thằng nhóc này nói cái gì mà mặt nóng dán mông lạnh, thì Bùi Vân cũng sẽ không nhắc tới chuyện cha bọn họ.
Ài, em đang cảm thấy bất công cho anh đấy, có được không hả!
Nhan Thần Mặc cãi chày cãi cối,
Anh không thấy thái độ lạnh nhạt của bà ta với anh sao!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.